← Quay lại trang sách

◄ 27 ►

Trevor Stackhouse đang ở trong văn phòng của gã, đứng ngồi không yên vì gã quá lo lắng, và sẽ vẫn như vậy cho đến khi gã nghe được tin từ Julia. Tin tức của bà ta có thể tốt hoặc xấu, nhưng cho dù là tin tức nào cũng sẽ tốt hơn sự chờ đợi này.

Điện thoại đổ chuông, nhưng đó không phải là tiếng chuông quen thuộc của điện thoại cố định hay tiếng brrt-brrt từ bộ đàm của gã; đó là tiếng chuông của điện thoại an ninh màu đỏ. Lần cuối cùng nó kêu là buổi tối chết tiệt với chuyện rắc rối của cặp song sinh và cậu bé Cross trong nhà ăn. Stackhouse nhấc máy, và trước khi gã có thể nói một từ nào, bác sĩ Hallas đã lắp bắp bên tai gã.

“Chúng đã ra ngoài, chắc chắn là những đứa trẻ xem phim, và tôi nghĩ cả các gork cũng đã ra ngoài, chúng tấn công ít nhất ba hộ tá, à không, bốn, Corinne nói cô ta nghĩ Jake Howland đã chết, điện...”

“CÂM MỒM!” Stackhouse hét vào điện thoại. Và sau đó, khi gã chắc chắn (không, không phải là chắc chắn, chỉ là hy vọng) rằng Heckle vẫn đang nghe, gã nói: “Sắp xếp lại suy nghĩ của mình và cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.”

Hallas, giật mình trở lại với trạng thái tỉnh táo từ thuở ngày-xửa-ngày-xưa của mình, kể cho Stackhouse những gì đã chứng kiến. Khi Hallas gần kết thúc câu chuyện của mình, chuông báo động chung của Học Viện bắt đầu réo lên.

“Chúa ơi, anh bật báo động đấy à, Everett?”

“Không, không, không phải tôi, chắc là Joanne. Bác sĩ James. Cô ta ở trong nhà hỏa táng. Cô ta đến đó để thiền.”

Stackhouse gần như bị lúng túng bởi hình ảnh kỳ quái này xuất hiện trong đầu gã, bác sĩ Jeckle ngồi khoanh chân trước cửa lò hỏa thiêu, có lẽ đang cầu nguyện cho sự thanh thản, và rồi gã buộc tâm trí của mình trở lại với tình huống hiện tại: những đứa trẻ ở Khu nửa sau đã nổi dậy. Làm thế nào mà chuyện đó có thể xảy ra? Nó chưa từng xảy ra trước đây. Và tại sao lại là bây giờ?

Heckle vẫn đang nói, nhưng Stackhouse đã nghe thấy tất cả những gì gã cần. “Nghe tôi nói đây, Everett. Hãy tìm tất cả những thẻ cam mà anh có thể tìm thấy và đốt hết, được chứ? Thiêu hủy chúng.”

“Làm thế nào... tôi phải làm thế nào...”

“Anh có một lò hỏa táng chết tiệt ở tầng E!” Stackhouse gầm lên. “Hãy sử dựng thứ chết tiệt đấy cho cái gì đó ngoài thiêu trẻ em, hiểu chưa!”

Gã cúp máy và sử dụng điện thoại cố định để gọi Fellowes trong phòng theo dõi. Andy muốn biết tại sao chuông báo động lại kêu. Gã ta nghe có vẻ sợ hãi.

“Chúng ta có một vấn đề ở Khu nửa sau, nhưng tôi đang giải quyết. Gửi những hình ảnh theo dõi của camera an ninh đến máy tính của tôi. Đừng hỏi gì, hãy làm như tôi yêu cầu.”

Gã bật máy tính lên - có phải nó quá cũ nên khởi động quá chậm hay không? - và nhấp vào CAMERA AN NINH. Gã nhìn thấy nhà ăn ở Khu nửa trước, gần như vắng vẻ... một vài đứa trẻ ở sân chơi...

“Andy!” Gã hét lên. “Không phải Khu nửa trước, là Khu nửa sau! Ngừng cái trò...”

Hình ảnh được bật lên, gã thấy Heckle qua hình ảnh mờ mờ từ ống kính bụi bẩn, đang co rúm trong văn phòng của ông ta ngay khi Jeckle bước vào, có lẽ là từ buổi thiền bị gián đoạn của cô ta. Cô ta đang ngoái nhìn lại.

“Được rồi, tốt hơn rồi. Tôi sẽ phụ trách từ đây.”

Stackhouse thay đổi hình ảnh và thấy phòng chờ của những hộ tá. Đám bọn họ đang co rúm ở đó với cánh cửa thông ra hành lang đóng lại và có lẽ bị khóa chặt. Chẳng tìm kiếm được sự giúp đỡ nào hữu ích ở chỗ này.

Một hình ảnh khác, và đây là hành lang chính trải thảm xanh, với ít nhất ba hộ tá đã bị hạ gục. Không, là bốn. Phil Chaffitz đang ngồi trên sàn nhà bên ngoài phòng chiếu, đưa tay lên cổ áo khoác đã ướt đẫm máu.

Một hình ảnh khác, và đây là nhà ăn, trống rỗng chẳng có ai.

Một hình ảnh khác, và đây là phòng chờ. Corinne Rawson đang quỳ bên cạnh Jake Howland, đang lảm nhảm với ai đó trên bộ đàm của cô ta. Jake quả thực trông như đã chết.

Một hình ảnh khác, và đây là sảnh thang máy, cánh cửa thang máy vừa bắt đầu đóng lại. Thang máy này có kích thước như thang máy trong bệnh viện, thứ được sử dụng để vận chuyển bệnh nhân, và ở đây nó nhồi nhét cả đám trẻ. Hầu hết không mặc đồ. Các gork từ Khu A. Liệu gã có thể ngăn chúng ở đó... nhốt chúng trong đó...

Một hình ảnh khác, và thông qua hình ảnh lờ mờ đầy bụi bặm và khó chịu, Stackhouse thấy nhiều đứa trẻ hơn ở tầng E, hơn chục đứa, lảng vảng trước cửa thang máy và chờ thang máy mở ra, để đưa những trẻ nổi dậy còn lại ra ngoài. Chúng đang chờ bên ngoài đường hầm dẫn đến Khu nửa trước. Chuyện này không tốt chút nào!

Stackhouse cầm điện thoại cố định lên và không nghe thấy gì ngoài sự im lặng. Fellowes ở đầu dây bên kia đã gác máy. Thật lãng phí thời gian, Stackhouse quay số lại. “Anh có thể tắt điện ở thang máy Khu nửa sau không? Cho nó dừng lại giữa chừng được không?”

“Tôi không biết”, Fellowes nói. “Có thể. Có thể có trong sách hướng dẫn Thủ tục khẩn cấp. Để tôi...”

Nhưng đã quá trễ. Cửa thang máy mở ra ở tầng E và những người trốn thoát khỏi Công viên Gorky bước ra ngoài, nhìn chằm chằm vào sảnh thang máy lát gạch như thể có gì đáng xem ở đó. Chuyện này thật quá tệ, nhưng Stackhouse thấy một thứ còn tồi tệ hơn. Heckle và Jeckle có thể thu thập hàng tá thẻ khóa của Khu nửa sau và đốt sạch, nhưng sẽ chẳng thay đổi được gì. Bởi vì một trong những đứa trẻ - một đứa trẻ rất nhỏ bé đã cộng tác với người dọn phòng trong cuộc trốn thoát của Ellis - đã có một thẻ khóa màu cam trong tay. Nó sẽ mở cánh cửa vào đường hầm, và nó cũng sẽ mở cánh cửa đến tầng F ở Khu nửa trước. Nếu chúng đến Khu nửa trước, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.

Trong một khoảnh khắc, một khoảnh khắc dường như kéo dài vô tận, Stackhouse đứng hình. Tiếng Fellowes vẫn lải nhải bên tai, nhưng âm thanh rất xa xôi. Bởi vì, đúng vậy, thằng nhóc chết tiệt đang sử dụng thẻ màu cam và dẫn ban nhạc vui vẻ của mình tiến vào đường hầm. Một cuộc đi bộ hai-trăm-thước sẽ đưa chúng đến Khu nửa trước. Cánh cửa đóng lại sau lưng chúng, để lại sảnh thang máy của tầng dưới trống rỗng. Stackhouse bật một camera mới và thấy chúng đi dọc theo đường hầm lát gạch.

Bác sĩ Hendricks lao xộc vào, Donkey Kong già nua với vạt áo sơ mi luộm thuộm và khóa quần chưa kéo hết của ông ta cùng đôi mắt đỏ ngầu và hoảng hốt. “Chuyện gì đang xảy ra thế? Có chuyện gì...”

Và, để tăng thêm sự điên rồ này, máy bộ đàm của gã rung lên brrt- brrt-brrt. Stackhouse giơ tay ra hiệu Hendricks im lặng. Bộ đàm của gã tiếp tục thực thi nhiệm vụ của nó.

“Andy. Chúng đang trong đường hầm. Chúng đang tới và chúng có thẻ khóa. Chúng ta cần phải ngăn chúng lại. Anh có ý tưởng nào không?”

Gã không mong gì ngoài nhiều hoảng loạn hơn nữa, nhưng Fellowes làm gã ngạc nhiên. “Tôi nghĩ tôi có thể vô hiệu được thẻ khóa.”

“Cái gì?”

“Tôi không thể hủy kích hoạt thẻ, nhưng tôi có thể làm tê liệt các khóa. Mã nhập do máy tính tạo ra và vì thế...”

“Anh nói rằng anh có thể ngăn chặn chúng phải không?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Làm đi! Làm ngay!”

“Chuyện gì vậy?” Hendricks hỏi. “Lạy Chúa, tôi chuẩn bị rời đi và chuông báo động...”

“Im ngay”, Stackhouse nói. “Nhưng hãy ở lại. Có thể tôi cần đến ông.”

Đến lượt điện thoại bàn réo lên. Trong khi mắt vẫn đang theo dõi đường hầm và đám ngốc đang diễu hành, gã nhấc nó lên. Bây giờ gã đang áp điện thoại ở một bên tai, bộ đàm ở bên tai còn lại, trông giống như một nhân vật trong một bộ phim hài xưa cũ. “Chuyện gì? Chuyện gì?”

“Chúng tôi đang ở đây, và thằng nhóc đang ở đây”, bà Sigsby nói. Tín hiệu rất tốt, như thể bà ta đang ở ngay phòng bên cạnh. “Tôi hy vọng chúng ta sẽ sớm được giam giữ thằng nhãi đó.” Bà ta dừng lại. “Hoặc là thằng nhãi đó chết.”

“Julia, thật là tin tốt lành, nhưng chúng ta có một tình huống ở đây. Có một...”

“Bất kể là gì, hãy xử lý nó. Bây giờ tôi phải xử lý chuyện này. Tôi sẽ gọi cho anh khi chúng tôi rời khỏi thị trấn.”

Bà ta tắt máy. Stackhouse không quan tâm, bởi vì nếu Fellowes không tạo ra được phép thuật kỳ diệu nào với cái máy tính, Julia có lẽ chẳng còn chỗ nào để quay trở lại.

“Andy! Anh vẫn ở đó chứ?”

“Tôi đây.”

“Anh có làm được không?”

Stackhouse cảm thấy một sự chắc chắn khủng khiếp rằng Fellowes sẽ nói hệ thống máy tính cũ kỹ của họ đã chọn đúng thời điểm quan trọng này để bị treo.

“Vâng. Chà, khá chắc chắn. Tôi đang nhìn một thông báo trên màn hình của mình có nội dung THẺ CAM TRỞ NÊN VÔ HIỆU, VUI LÒNG THIẾT LẬP MÃ SỐ ỦY QUYỀN MỚI.”

Câu nói khá chắc chắn từ Andy Fellowes đã làm Stackhouse nhẹ bớt sự căng thẳng. Gã ta ngồi thẳng trên ghế, hai tay đan vào nhau, nhìn vào màn hình máy tính. Hendricks cũng nhìn qua vai gã.

“Chúa ơi, chúng đang làm gì vậy?”

“Tôi đoán chúng đang đến tìm chúng ta”, Stackhouse nói. “Chúng ta sắp được biết là liệu chúng có thể làm vậy hay không.”

Cuộc diễu hành của những người trốn thoát tiềm năng không còn trong tầm nhìn của camera. Stackhouse bấm phím chuyển các hình ảnh, rất nhanh sau đó, gã nhận được hình ảnh Corinne Rawson đang ôm đầu Jake trong lòng, rồi gã tìm được hình ảnh gã muốn. Đó là hình ảnh cánh cửa dẫn đến tầng F ở Khu nửa trước phía cuối đường hầm. Những đứa trẻ đã đến đó.

“Giây phút quyết định”, Stackhouse nói. Gã đang siết chặt nắm đấm của mình, đủ mạnh để lưu lại những vết hằn trong lòng bàn tay.

Dixon giơ thẻ màu cam lên và đặt nó lên bảng cảm biến. Cậu bé thử vặn cửa và khi không có gì xảy ra, Trevor Stackhouse cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bên cạnh gã, Hendricks cũng thở phào, hơi thở có mùi rượu rất nồng, uống rượu trong khi làm nhiệm vụ cũng bị cấm như dùng điện thoại di động, nhưng Stackhouse lúc này không bận tâm về điều đó.

Một đám ruồi trong lọ, gã nghĩ. Đó chính là lũ chúng mày, những cậu bé và cô bé. Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng mày tiếp theo...

May mắn thay, đó không phải việc của gã. Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng tùy thuộc vào bà Sigsby, sau khi những việc ở Nam Carolina được giải quyết.

“Đó là lý do tại sao họ trả cho bà số tiền lớn, Julia”, gã nói và ngồi xuống ghế để xem một đám trẻ con - lúc này được dẫn dắt bởi Wilholm - quay lại và thử mở lại cánh cửa mà họ đã đi qua. Không có kết quả. Wilholm ngửa đầu ra sau. Miệng anh chàng mở to. Stackhouse ước gì có âm thanh, để gã có thể nghe thấy tiếng la hét tuyệt vọng đó.

“Chúng ta đã ngăn chặn được rắc rối này”, gã nói với Hendricks.

“Ừm.” Hendricks nói.

Stackhouse quay lại nhìn ông ta. “Nghĩa là sao?”

“Có lẽ không hẳn.”