◄ 28 ►
Tim đặt một tay lên vai Luke. “Nếu bây giờ cháu đã cảm thấy khá hơn, chúng ta thực sự cần phải quay vào trong và giải quyết chuyện này. Cô chú sẽ lấy cho cháu một lon coca và...”
“Chờ đã.” Luke vẫn nhìn chằm chằm vào cặp vợ chồng đang nắm tay nhau băng qua đường. Họ không chú ý tới bộ ba đang đứng trước ngõ hẻm của bà Annie Mồ Côi, sự chú ý của họ tập trung vào đồn cảnh sát.
“Họ bị lạc đường, lạc khỏi đường quốc lộ”, Wendy nói. “Cô cá là vậy. Nơi đây có hàng tá người như vậy mỗi tháng. Giờ cháu muốn quay vào trong chưa?”
Luke không chú ý. Cậu vẫn có thể cảm nhận được những người khác, những đứa trẻ, và họ nghe có vẻ mất tinh thần, nhưng họ trở nên xa cách trong tâm trí cậu, giống như những giọng nói phát ra qua cửa thông gió từ một phòng khác. Người phụ nữ đó... người mặc chiếc váy hoa...
Một vật gì đó bị rơi và đã đánh thức mình dậy. Đó chắc chắn là chiếc cúp mà mình đã giành chiến thắng tại giải hùng biện Tây Bắc, bởi vì đó là món đồ lớn nhất và nó gây ra tiếng ồn khủng khiếp. Ai đó đang cúi xuống phía mình. Mình đã nói mẹ cho dù mình biết đó không phải là mẹ, nhưng cô ta là một người phụ nữ và mẹ là từ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí gần-như-vẫn-đang-ngủ của mình. Và cô ta đã nói...
“Đúng rồi”, Luke thốt ra thành tiếng. “Là gì cũng được.”
“Tuyệt lắm!” Wendy nói. “Chúng ta sẽ...”
“Không, đó là những gì cô ta đã nói.” Cậu chỉ tay. Cặp đôi đã bước tới vỉa hè phía trước đồn cảnh sát. Họ không còn nắm tay nhau. Luke quay sang Tim, đôi mắt mở to và hoảng loạn. “Cô ta là một trong những kẻ đã đưa cháu đi! Cháu đã gặp lại cô ta, trong Học Viện! Trong phòng nghỉ! Chúng đang ở đây! Cháu đã nói với chú chúng sẽ đến và chúng đang ở đây!”
Luke quay người và chạy về phía bên cửa không khóa, để Annie có thể vào bên trong lúc tối muộn, nếu bà ấy thực sự muốn.
“Cái gì...” Wendy bắt đầu, nhưng Tim không để cô ấy nói hết. Anh chạy theo cậu bé cùng với suy nghĩ rằng rốt cục có lẽ đứa trẻ đó đã nói đúng về Norbert Hollister.