◄ 30 ►
Nick Wilholm dẫn đoàn quân khố rách áo ôm gồm những cậu bé và cô bé bị lạc quay lại đường hầm nghiêng nghiêng dẫn đến cánh cửa bị khóa ở phía Khu nửa trước. Một số tù nhân Khu A bước theo sau, một số lang thang xung quanh. Pete Littlejohn lại bắt đầu đánh vào đỉnh đầu của mình và la hét, “Ya Ya-ya-ya-ya-ya-ya.” Có tiếng vọng lại trong đường hầm khiến tiếng hô vang nhịp nhàng của cậu nhóc không chỉ gây khó chịu mà còn khiến ta phát điên.
“Hãy nắm tay nhau nào”, Nicky nói. “Tất cả chúng ta.” Anh hất cằm về phía những gork đang lang thang, và nói thêm, Anh nghĩ điều đó sẽ giúp họ.
Như những con muỗi lao vào đền bắt muỗi, Kalisha nghĩ. Đây không phải một phép so sánh hay ho gì cả, nhưng sự thật lại đúng như vậy.
Chúng tiến lại gần. Khi mỗi người tham gia vào vòng tròn, tiếng vo vo trở nên lớn hơn. Do hai bên đường hầm, vòng tròn của đám trẻ trở thành hình viên nhộng, nhưng điều đó không sao. Sức mạnh đã ở đây.
Kalisha hiểu Nicky đang nghĩ gì, không chỉ vì cô ấy đọc được suy nghĩ của anh mà còn vì đây là ván cờ duy nhất còn lại của họ.
Cùng nhau mạnh mẽ hơn, cô nghĩ, và rồi, hét to với Avery: “Phá cái ổ khóa, Avester.”
Tiếng vo vo tăng lên cùng với tiếng hét đó, và nếu bất kỳ ai trong số họ vẫn còn đau đầu, cơn đau đầu sẽ phải bỏ chạy trong kinh hoàng. Một lần nữa, Kalisha có cảm giác về sức mạnh siêu phàm đó. Sức mạnh đến vào những đêm pháo bông, nhưng sau đó thì sức mạnh ấy trở nên dơ bẩn. Còn sức mạnh này rất sạch sẽ, bởi vì sức mạnh này tới từ chính chúng. Những đứa trẻ Khu A im lặng, nhưng mỉm cười. Chúng cũng cảm nhận được. Và thích thú. Kalisha cho rằng đây là thứ gần giống với suy nghĩ nhất mà chúng có thể có.
Có tiếng cót két phát ra từ cửa, và đám trẻ có thể thấy cánh cửa hơi vặn vẹo một chút bên trong khung cửa, nhưng chỉ vậy thôi. Avery đang đứng kiễng chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại trong lúc tập trung. Lúc này cậu gục xuống và thở mạnh ra.
George: Không được sao?
Avery: Không được. Nếu nó chỉ bị khóa, em nghĩ chúng ta có thể, nhưng nó giống như thể ổ khóa thậm chí không có ở đó.
“Chết”, Iris nói. “Chết, chết, không được ăn, đó là những gì tôi muốn nói, ổ khóa này bị chết.”
“Đã làm tê liệt bằng cách nào đó”, Nicky nói. Và chúng ta không thể đâm thủng được, đúng không?
Avery: Đúng, thép nguyên khối.
“Siêu nhân ở đâu chứ khi bạn cần anh ấy?” George nói. Cậu ấy đưa tay lên má, nở một nụ cười chẳng hề hài hước.
Helen ngồi xuống, đưa hai tay lên mặt và bắt đầu khóc.
“Chúng ta thì làm được gì đây?” Cô ấy lại nói lần nữa, lần này là một tiếng vọng trong tâm trí; Chúng ta thì làm được gì đây?
Nicky quay sang Kalisha. Có ý tưởng gì không?
Không.
Anh quay sang Avery. Thế còn em?
Avery lắc đầu.