◄ 31 ►
“Không hẳn, ý ông là sao?” Stackhouse hỏi.
Thay vì trả lời, Donkey Kong vội vã băng ngang phòng, đến chỗ hệ thống loa nội bộ của Stackhouse. Mặt trên của lớp vỏ bọc phủ một lớp bụi dày. Stackhouse chưa bao giờ sử dụng nó một lần nào - như thể gã không có nhiệm vụ phải thông báo về những tối nhảy đầm và đố vui sắp tới. Bác sĩ Hendricks cúi xuống kiểm tra bộ điều khiển thô sơ và bật một công tắc, đèn xanh sáng lên.
“Ý ông là sao?”
Đến lượt Hendricks nói im ngay. Nhung thay vì tức giận, Stackhouse cảm thấy một sự ngưỡng mộ nhất định. Bất kể vị bác sĩ tài giỏi này định làm gì, gã nghĩ điều đó rất quan trọng.
Hendricks lấy micro, rồi dừng lại. “Có cách nào để chắc chắn những đứa trẻ trốn thoát đó không nghe thấy những gì tôi sắp nói không? Ý là không cho chúng biết.”
“Không có loa trong đường hầm”, Stackhouse nói và hy vọng gã đúng về điều đó. “Còn về Khu nửa sau, tôi tin họ có hệ thống liên lạc nội bộ của riêng họ. Ông định làm gì?”
Hendricks nhìn gã như thể gã ta là một thằng ngốc. “Không phải thân xác chúng bị nhốt, thì cũng có nghĩa là tâm trí chúng bị nhốt.”
Ôi chết tiệt, Stackhouse nghĩ. Mình quên mất chúng ở đây để làm gì.
“Giờ thì làm sao... đừng lo, tôi đã biết.” Hendricks ấn nút bên cạnh mic, hắng giọng và bắt đầu nói.
“Xin chú ý. Tất cả nhân viên xin hãy chú ý. Tôi là bác sĩ Hendricks.” Ông ta đưa tay lên vuốt mái tóc mỏng của mình, khiến cho mái tóc rối bù càng thêm rối. “Bọn trẻ đã thoát khỏi Khu nửa sau, nhưng không có gì phải hốt hoảng cả. Tôi nhắc lại, không có gì phải hốt hoảng cả. Chúng đã bị nhốt lại trong đường hầm giữa Khu nửa trước và Khu nửa sau. Tuy nhiên, chúng có thể cố gắng gây ảnh hưởng đến các bạn, như cách chúng...” Ông ta dừng lại, liếm môi. “Cách chúng gây ảnh hưởng đến một số người nhất định khi chúng thực hiện nhiệm vụ. Chúng có thể cố gắng làm các bạn tự hại chính mình. Hoặc... ừm... khiến các bạn chống lại nhau.”
Ôi, Chúa ơi, Stackhouse nghĩ, quả là một ý tưởng thú vị.
“Hãy nghe kỹ đây”, Hendricks nói. “Chúng chỉ có thể thành công trong việc xâm nhập tâm trí như vậy nếu các mục tiêu không nghi ngờ gì. Nếu các bạn cảm thấy một cái gì đó... nếu các bạn cảm thấy những suy nghĩ không phải của mình... hãy bình tĩnh và chống lại chúng. Trục xuất chúng. Các bạn có thể làm điều này khá dễ dàng. Sẽ có ích hơn nếu nói to. Hãy nói Tao không nghe mày.”
Ông đặt mic xuống, nhưng Stackhouse đã cầm lấy nó. “Tôi là Stackhouse. Phụ trách Khu nửa trước, tất cả trẻ em phải trở về phòng ngay lập tức. Nếu có bất kỳ phản kháng nào, cứ chích điện chúng.”
Gã tắt hệ thống loa và quay sang Hendricks. “Có lẽ lũ nhỏ khốn kiếp trong đường hầm đó sẽ không nghĩ ra điều này. Rốt cuộc chúng cũng chỉ là trẻ con.”
“Ồ, chúng sẽ nghĩ ra đấy”, Hendricks nói. “Rốt cuộc, chúng đã được tập luyện.”