◄ 32 ►
Tim đã vượt trước Luke khi cậu bé mở cửa dẫn vào khu phòng giam. “Hãy ở lại đây, Luke. Wendy, em đi cùng anh.”
“Anh thực sự không nghĩ...”
“Anh không biết anh nghĩ gì. Đừng rút súng ra, nhưng hãy chắc chắn nắp bao súng đã được mở sẵn.”
Khi Tim và Wendy vội vã đi trên lối đi ngắn giữa bốn phòng giam, họ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông. Giọng nói nghe có vẻ đủ dễ chịu. Thậm chí hài hước. “Vợ tôi và tôi được cho biết có một vài tòa nhà cổ thú vị ở Beaufort và chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi đã đi một con đường tắt, nhưng GPS của chúng tôi hình như đã bị hỏng.”
“Tôi bảo anh ấy dừng lại để hỏi đường”, người phụ nữ nói, và khi Tim bước vào văn phòng, anh thấy cô ta ngước nhìn chồng mình - nếu người đàn ông tóc vàng đó thực sự là chồng cô ta - với sự bực tức. “Anh ấy không muốn. Đàn ông luôn nghĩ họ biết mình đang đi đâu, đúng chứ?”
“Tôi muốn nói với anh chị điều này, chúng tôi hiện giờ hơi bận một chút”, cảnh sát trưởng John nói, “và tôi không có thời gian...”
“Chính là cô ta!” Luke hét lên từ phía sau Tim và Wendy, khiến cả hai giật nảy mình. Hai sĩ quan khác nhìn quanh. Luke xô người vào Wendy mạnh tới nỗi khiến cô ấy lảo đảo va vào tường. “Cô ta là người đã xịt vào mặt cháu và làm cháu bất tỉnh. Con mụ khốn, mày đã giết bố mẹ tao!”
Cậu cố chạy về phía cô ta. Tim túm lấy cổ áo cậu và kéo cậu lại. Người đàn ông tóc vàng và người phụ nữ mặc váy hoa trông ngạc nhiên và bối rối. Nói cách khác, một biểu hiện hoàn toàn bình thường. Ngoại trừ, Tim nghĩ anh đã nhìn thấy một biểu cảm khác trên khuôn mặt của người phụ nữ, chỉ trong chốc lát: một ánh nhìn của sự nhận ra.
“Tôi nghĩ có chút hiểu lầm thì phải”, cô ta nói. Cô ta cố gắng nở nụ cười ngơ ngác. “Cậu bé này là ai vậy? Cậu ấy có vấn đề về thần kinh đúng không?”
Mặc dù anh chỉ là người gác đêm của thị trấn và vẫn sẽ như vậy trong năm tháng tiếp theo, nhưng Tim đã trở lại vai trò cảnh sát mà không cần suy nghĩ, giống như cái đêm bọn thanh niên đột nhập cửa hàng của Zoney và bắn Absimil Dobira. “Tôi muốn xem giấy tờ của anh chị, thưa anh chị.”
“Thật là, không cần thiết phải vậy chứ?” Người phụ nữ nói. “Tôi không biết cậu bé đó nghĩ chúng tôi là ai, nhưng chúng tôi bị lạc đường, và hồi tôi còn nhỏ, mẹ tôi thường nói với tôi rằng nếu con bị lạc đường, hãy hỏi một cảnh sát.”
Cảnh sát trưởng John đứng dậy. “Ừm, ừm, điều đó có thể đúng, và nếu vậy, anh chị không phiền nếu cho chúng tôi xem bằng lái của anh chị chứ?”
“Không sao”, người đàn ông nói. “Chỉ là chờ tôi lấy túi đã.” Người phụ nữ thò tay vào túi xách, trông có vẻ bực tức.
“Cẩn thận!” Luke hét lên. “Chúng có súng!”
Tag Faraday và George Burkett trông sửng sốt, Frank Potter và Bill Wicklow bối rối.
“Dừng lại!” Cảnh sát trưởng John nói. “Giơ hai tay lên!”
Không ai trong cặp vợ chồng đó dừng lại. Tay Michelle Robertson đã rút ra khỏi túi nhưng không phải cầm bằng lái xe của cô ta mà là một khẩu Sig Sauer Nightmare Micro. Denny Williams đã đưa tay ra phía sau gã, lấy khẩu Glock được cài trong thắt lưng chứ không phải tìm chiếc ví của hắn ta. Cả cảnh sát trưởng và phó cảnh sát Faraday đang với lấy vũ khí của họ, nhưng họ chậm, bị chậm.
Tim thì không. Anh rút khẩu súng của Wendy khỏi bao da của cô và cầm nó bằng cả hai tay, chĩa súng vào hai kẻ kia. “Bỏ vũ khí xuống, bỏ xuống!”
Chúng không làm vậy. Robertson nhắm vào Luke, và Tim bắn cô ta một phát, khiến cô ta ngã chúi về phía sau và va mạnh vào một trong những cánh cửa đôi lớn của đồn cảnh sát, khiến tấm kính mờ vỡ toang.
Williams khuỵu một đầu gối xuống và nhắm vào Tim, và Tim hiện chỉ kịp nghĩ gã này là một dân chuyên nghiệp và mình chết chắc rồi. Nhưng khẩu súng của gã đàn ông bị giật ngược lên, như thể bị kéo bởi một sợi dây vô hình nào đó, và viên đạn đáng ra dành cho Tim bắn lên trần nhà. Cảnh sát trưởng John Ashworth đâm vào đầu gã đàn ông tóc vàng, khiến gã ta ngã sõng soài. Billy Wicklow giẫm mạnh lên cổ tay gã.
“Đầu hàng đi, mẹ kiếp, đầu...”
Đến lúc này bà Sigsby nhận ra mọi thứ đã đi sai hướng, bà ta bảo Louis Grant và Tom Jones hãy khai hỏa những khẩu súng lớn. Williams và Robertson đã không còn quan trọng nữa.
Mà là đứa trẻ.