◄ 34 ►
Khi cuộc đụng độ ở Nam Carolina bắt đầu, Kalisha và những người bạn của cô đang ngồi trong tư thế uể oải gần cửa ra vào Khu nửa trước. Họ không thể mở cánh cửa vì Iris đã đúng: cửa đã bị khóa chết.
Nicky: Có lẽ chúng ta vẫn có thể làm gì đó. Điều khiển nhân viên ở Khu nửa trước theo cách chúng ta đã làm với lũ hộ tá mặc đồng phục đỏ.
Avery lắc đầu. Cậu trông không giống một cậu bé mà giống một ông già mệt mỏi hơn. Em đã thử. Tiếp cận Gladys, vì em ghét cô ta. Cô ta và nụ cười giả tạo của cô ta. Cô ta nói cô ta không nghe và đã đẩy em ra.
Kalisha nhìn những đứa trẻ ở Khu A, chúng lại đang đi lang thang, như thể còn có nơi nào đó để đi vậy. Một cô bé đang nhào lộn, một cậu bé mặc quần soóc bẩn thỉu và áo phông rách đang đập nhẹ đầu vào tường, Pete Littlejohn vẫn đang hét ya-ya. Nhưng họ sẽ tiến lại nếu được gọi, và có rất nhiều sức mạnh ở đó. Cô nắm lấy tay Avery. “Tất cả chúng ta hãy cùng nhau...”
“Không”, Avery nói. Chúng ta có thể khiến họ cảm thấy hơi kỳ lạ, chóng mặt và đau bụng... “... nhưng đó là tất cả những gì chúng ta có thể, chỉ vậy thôi.”
Kalisha: Nhưng tại sao chứ? Tại sao? Nếu chúng ta có thể giết chết người chế tạo bom ở Afghanistan...
Avery: Bởi vì người chế tạo bom không biết. Người truyền giáo, anh chàng Westin đó, anh ta không biết. Khi họ biết...
George: Họ có thể ngăn chúng ta bên ngoài.
Avery gật đầu.
“Vậy chúng ta có thể làm gì?” Helen hỏi. “Bất cứ điều gì?”
Avery lắc đầu. Em không biết.
“Có một điều”, Kalisha nói. “Chúng ta bị mắc kẹt ở đây, nhưng chúng ta biết ai đó không ở đây. Tuy vậy, chúng ta sẽ cần tất cả mọi người.” Cô ấy nghiêng đầu về phía những đứa trẻ lang thang đến từ Khu A. “Chúng ta hãy gọi họ.”
“Em không biết, Sha.” Avery nói. “Em khá mệt.”
“Chỉ lần này nữa thôi”, cô ấy dỗ dành.
Avery thở dài và đưa tay ra. Kalisha, Nicky, George, Helen và Katie nắm lấy tay nhau. Sau một lúc, Iris cũng vậy. Một lần nữa, những người khác kéo đến. Tất cả bọn trẻ tạo thành một vòng khép kín hình con nhộng, và tiếng o o tăng lên. Ở Khu nửa trước, các hộ tá, kỹ thuật viên và tạp vụ cảm nhận được điều đó và sợ hãi, nhưng nguồn năng lượng này không phải hướng đến họ. Cách đó một ngàn bốn trăm dặm, Tim vừa bắn một viên đạn vào giữa ngực Michelle Robertson; Grant và Jones vừa nổ súng trường bắn nát mặt trước đồn cảnh sát; Billy Wicklow đang giẫm lên tay Denny Williams, với cảnh sát trưởng John đứng bên cạnh ông ta.
Những đứa trẻ của Học Viện đang kêu gọi Luke.