◄ 37 ►
Tim kéo Wendy đứng lên. Cô ấy trông choáng váng, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Có một mảnh giấy vụn vướng vào tóc cô. Vụ nổ súng bên ngoài đã dừng lại, ít nhất là trong lúc này. Nó đã được thay thế bằng những lời nói chuyện, nhưng tai Tim vẫn ù, và anh không thể nói ra lời. Điều đó cũng không quan trọng. Nếu họ làm hòa với nhau, thật tốt. Tuy nhiên, sẵn sàng cho chiến tranh tiếp diễn thì sẽ khôn ngoan hơn.
“Wendy, em không sao chứ?”
“Chúng... Tim, chúng đã giết cảnh sát trưởng John! Còn bao nhiêu người khác nữa?”
Anh lắc cô ấy. “Em ổn chứ?”
Cô ấy gật đầu. “V-Vâng. Em nghĩ...”
“Hãy đưa Luke ra ngoài từ phía sau.”
Cô với tay về phía cậu bé. Luke tránh cô và chạy đến bàn cảnh sát trưởng. Tag Faraday cố tóm lấy cánh tay cậu, nhưng Luke cũng tránh thoát anh ta. Một viên đạn đã ghim trúng laptop, khiến nó bị vẹo sang bên, nhưng màn hình chính, mặc dù bị nứt vỡ, vẫn còn sáng, và ánh đèn nhỏ màu cam của USB vẫn nhấp nháy đều đặn. Tai cậu cũng rung kêu và ù ù, nhưng giờ cậu đang ở gần cửa và nghe thấy bà Sigsby nói Chắc chắn phải tóm được thằng bé.
Ồ, con mụ chó chết, cậu nghĩ. Bà luôn là con mụ chó chết.
Luke chộp lấy chiếc laptop và quỳ xuống, ôm nó vào ngực khi Alice Green và Tom Jones bước qua cánh cửa đôi vỡ tan. Tag giơ súng của mình lên nhưng bị bắn trúng bởi khẩu HK trước khi anh ấy có thể khai hỏa, phần sau của chiếc áo cảnh phục bị xé toạc. Khẩu Glock bay khỏi tay anh và xoay tròn trên sàn nhà. Một viên phó cảnh sát khác vẫn đứng im, Frank Potter, chưa từng di chuyển để tự vệ.
Khuôn mặt anh này sững sờ và biểu hiện không thể tin nổi. Alice Green bắn một phát vào đầu anh ta, sau đó cúi người xuống khi thêm nhiều tiếng súng nổ ra từ đường phố phía sau lưng. Có tiếng la ó và tiếng hét đau đớn.
Tiếng súng và tiếng la hét làm phân tâm gã đàn ông mang súng HK trong giây lát. Tên Jones hướng về phía đó, và Tim bắn hai phát vào gã, một phát sau gáy và phát còn lại trên đầu. Alice Green đứng thẳng dậy và bước tới, bước qua Jones, khuôn mặt cô ta đanh lại, và giờ Tim thấy một người phụ nữ khác đang đứng sau cô ta. Một phụ nữ lớn tuổi mặc bộ quần áo màu đỏ, cũng cầm súng. Chúa ơi, anh nghĩ, chúng có bao nhiêu người chứ? Chúng đã cử cả một đội quân đến chỉ vì một cậu bé?
“Thằng bé đó ở sau cái bàn kia, Alice”, người phụ nữ lớn tuổi nói. Ở giữa cuộc tàn sát này, giọng bà ta nghe có vẻ bình tĩnh đến kỳ lạ. “Tôi có thể thấy một miếng băng gạc trên tai thằng bé. Lôi nó ra đây và xử nó đi.”
Người phụ nữ tên Alice đi tới chỗ cái bàn. Tim không thèm bảo cô ta dừng lại, chỉ bóp cò khẩu Glock của Wendy. Khẩu súng kêu lên một âm thanh khô khốc, mặc dù đáng ra vẫn còn ít nhất một viên đạn nữa, mà có lẽ là hai. Ngay cả trong khoảnh khắc sống-hay-chết này, anh hiểu ra lý do vì sao: Wendy đã không nạp lại đầy băng đạn sau lần cuối cô ấy tập bắn ở Dunning. Những điều như vậy không có trong danh sách ưu tiên của cô ấy. Anh thậm chí còn có thời gian để nghĩ - như ngày đầu tiên anh đến DuPray - rằng Wendy chưa bao giờ phù hợp để trở thành một cảnh sát.
Chỉ nên làm văn thư, anh nghĩ, nhưng giờ quá muộn. Mình nghĩ tất cả chúng ta sẽ chết.
Luke đứng bật dậy từ phía sau bàn văn thư, cầm chiếc laptop bằng cả hai tay. Cậu vung nó lên và đập vào mặt Alice Green. Màn hình vỡ tan. Green lảo đảo lùi lại và va phải người phụ nữ trong bộ đồ đỏ, mũi và miệng của cô ta chảy máu, rồi lại giơ súng lên.
“Bỏ súng xuống! Bỏ súng xuống! Bỏ súng xuống!” Wendy hét lên. Cô ấy đã lấy khẩu Glock từ Tag Faraday. Green không chú ý tới Wendy. Cô ta đang nhắm vào Luke, cậu bé đang cố rút USB của Maureen Alvorson ra khỏi laptop thay vì cúi xuống để bảo vệ mình. Wendy đã bắn ba phát, đôi mắt rưng rưng, thốt ra một tiếng kêu chói tai mỗi lần bóp cò. Viên đạn đầu tiên găm thẳng vào sống mũi Alice Green. Viên đạn thứ hai xuyên qua một trong những lỗ hổng trên cánh cửa mà mới hai phút trước ở đó vẫn còn tấm kính mờ.
Viên đạn thứ ba bắn trúng chân Julia Sigsby. Khẩu súng trên tay bà ta văng ra và bà ta đổ ập xuống sàn, với vẻ mặt không tin nổi. “Ngươi đã bắn ta. Tại sao ngươi bắn ta?”
“Bà có ngốc không đấy? Bà nghĩ tại sao chứ?” Wendy nói. Cô đi đến chỗ người phụ nữ đang ngồi dựa vào tường, đôi giày của cô giẫm trên kính vỡ. Không khí ngập mùi thuốc súng, và văn phòng - lúc trước gọn gàng, giờ là một mớ hỗn độn - cũng tràn đầy mùi khói súng. “Bà đang bảo họ bắn đứa trẻ này.”
Bà Sigsby nở một nụ cười như thể là đang cười với những kẻ ngốc. “Ngươi không hiểu. Làm sao mà ngươi có thể hiểu chứ? Thằng nhóc đó thuộc về ta. Cậu ta là tài sản.”
“Không còn như vậy nữa”, Tim nói.
Luke quỳ bên cạnh bà Sigsby. Có những vệt máu trên má cậu và một mảnh thủy tinh trên lông mày. “Bà đã để ai phụ trách Học Viện? Stackhouse phải không? Là hắn đúng không?”
Bà ta chỉ nhìn cậu.
“Có phải là Stackhouse không?”
Không có câu trả lời.
Drummer Denton bước vào và nhìn xung quanh. Áo pyjama của ông ướt đẫm máu một bên, nhưng dù vậy, trông ông có vẻ tỉnh táo tới mức đáng kinh ngạc. Gutaale Dobira đang nhìn qua vai ông, đôi mắt mở to.
“Chết tiệt”, Drummer nói. “Đây là một cuộc thảm sát.”
“Tôi đã phải bắn một gã”, Gutaale nói. “Bà Goolsby, bà ấy bắn một người phụ nữ đang cố gắng bắn bà ấy. Rõ ràng là một trường hợp tự vệ.”
“Bên ngoài có bao nhiêu người?” Tim hỏi họ. “Tất cả đều đã bị hạ, hay vẫn còn kẻ tấn công?”
Annie đẩy Gutaale Dobira sang một bên và đứng cạnh Drummer. Trong chiếc khăn choàng của bà, với một khẩu súng bốc khói trong tay, bà ấy trông giống như một nhân vật từ bộ phim Viễn Tây. Tim không thấy ngạc nhiên. Mà phải nói là quá đỗi ngạc nhiên. “Ta tin rằng tất cả những kẻ bước ra từ những chiếc xe van đó đều đã bị hạ”, bà ấy nói. “Vài người bị thương, một gã bị đạn bắn vào chân, một kẻ bị thương nặng. Đó là kẻ mà Dobira đã bắn trúng. Những tên còn lại có vẻ như đã bỏ mạng tại đây.” Bà nhìn khắp phòng, “Ôi Chúa ơi, đồn cảnh sát còn lại ai không?”
Còn Wendy, Tim thầm nghĩ nhưng không nói ra. Anh đoán giờ đây cô ấy sẽ là cảnh sát trưởng tạm quyền. Hoặc có lẽ Ronnie Gibson sẽ ngồi vào vị trí đó khi bà ấy trở về sau kỳ nghỉ. Có lẽ là Ronnie. Wendy sẽ không muốn gánh vác trách nhiệm nặng nề này.
Addie Goolsby và Richard Bilson hiện đang đứng cạnh Gutaale, đằng sau Annie và Drummer. Bilson nhìn khắp căn phòng chính với gương mặt hoảng sợ - những bức tường bị đạn bắn, kính vỡ, những vũng máu trên sàn nhà, những xác người ngổn ngang - và đưa tay lên miệng.
Addie có vẻ mặt nghiêm nghị hơn. “Bác sĩ đang đến. Một nửa người dân trong thị trấn đang ở ngoài kia, trên phố, hầu hết đều có vũ trang. Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Và ai kia?” Bà ấy chỉ vào cậu bé gầy gò với bên tai băng bó.
Luke không để ý. Cậu vẫn tập trung vào người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ. “Stackhouse, chắc chắn. Chắc chắn là hắn. Tôi cần liên lạc với hắn. Làm sao tôi liên lạc được với hắn?”
Bà Sigsby chỉ nhìn cậu chằm chằm. Tim quỳ xuống cạnh Luke. Những gì anh nhìn thấy trong mắt của người phụ nữ mặc đồ đỏ là sự đau đớn, biểu cảm không thể tin nổi và thù ghét. Anh không thể chắc rằng cảm xúc nào trong số đó đang chiếm ưu thế, nhưng nếu buộc phải đoán, anh sẽ nói là thù ghét. Đó luôn là cảm xúc mãnh liệt nhất, ít nhất là trong ngắn hạn.
“Luke...”
Luke không chú ý. Tất cả sự chú ý của cậu đều tập trung vào người phụ nữ bị thương. “Tôi cần liên lạc với hắn, bà Sigsby. Hắn đang cầm tù các bạn của tôi.”
“Chúng không phải là tù nhân, chúng là tài sản!”
Wendy đi đến chỗ họ. “Tôi nghĩ chắc hẳn bà đã vắng mặt vào ngày lớp học của bà học về Lincoln giải phóng nô lệ, thưa bà.”
“Bà tới đây, bắn phá thị trấn của chúng tôi”, Annie nói. “Tôi đoán là giờ bà đã nhận ra cái giá phải trả, đúng không?”
“Suỵt, Annie.” Wendy nói.
“Tôi cần liên lạc với hắn, bà Sigsby. Tôi cần đưa ra một thỏa thuận. Nói cho tôi biết làm thế nào để có thể liên lạc với hắn.”
Khi bà ta không trả lời, Luke nhét ngón tay cái của cậu vào vết thương trong chiếc quần đỏ. Bà Sigsby thét lên. “Đừng, ôi đừng. ĐAU quá!”
“Có đau như dùi cui điện không!” Luke hét vào mặt bà ta. Những mảnh vỡ thủy tinh dịch chuyển khắp sàn nhà, tạo thành những tiếng lách cách. Annie nhìn chằm chằm, đôi mắt mở to đầy mê hoặc. “Đau như các mũi tiêm không! Đau như lúc bị dìm đến suýt chết đuối không! Và đau như đầu của bà sắp nổ tung ra không!” Một lần nữa, cậu lại nhét ngón cái vào vết thương. Cánh cửa của khu phòng giam đóng sầm lại, khiến tất cả nhảy dựng lên. “Đầu của bà bị phá hủy chưa? Hơn tất thảy, đó là điều đau đớn nhất!”
“Hãy ngăn cậu ta lại đi!” Bà Sigsby hét lên. “Hãy bảo cậu ta đừng làm đau tôi nữa!”
Wendy cúi xuống định kéo Luke ra. Tim lắc đầu và nắm lấy cánh tay cô. “Không.”
“Đó chính là âm mưu”, Annie thì thầm với Drummer. Đôi mắt bà mở thật to. “Người phụ nữ kia làm việc cho âm mưu ấy. Tất cả bọn chúng! Tôi đã biết tất cả từ đầu, tôi đã nói và không ai tin tôi!”
Tiếng ù trong tai Tim bắt đầu giảm dần. Anh không nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát, điều đó không làm anh ngạc nhiên. Anh đoán rằng thậm chí cảnh sát bang không biết đã có một vụ xả súng ở DuPray, ít nhất vẫn chưa biết. Và bất cứ ai gọi 911 sẽ không được nối máy đến đội tuần tra đường cao tốc Nam Carolina mà là đến đồn cảnh sát hạt Fairlee - nói cách khác chính là nơi hỗn loạn này. Anh liếc nhìn đồng hồ và thấy thật khó tin khi thế giới đã đảo lộn chỉ năm phút trước. Nhiều nhất là sáu phút.
“Bà Sigsby, đúng không nhỉ?” Anh hỏi, khi quỳ xuống bên cạnh Luke.
Bà ta không nói gì.
“Bà đang gặp rất nhiều rắc rối đấy, bà Sigsby. Tôi khuyên bà nên nói với Luke đây những gì cậu ấy muốn biết.”
“Tôi cần bác sĩ.”
Tim lắc đầu. “Những gì bà cần là nói. Sau đó, chúng ta sẽ xem xét về việc gọi bác sĩ.”
“Luke đã nói sự thật.” Wendy nói. “Về mọi thứ.”
“Chẳng phải là tôi đã nói vậy sao?” Annie gần như reo lên.
Bác sĩ Roper chen lấn để chui vào văn phòng. “Ôi lạy Chúa”, ông nói. “Có ai còn sống không? Bà ta bị thương tệ đến mức nào vậy? Đây có phải là một kiểu khủng bố không?”
“Họ đang hành hạ tôi”, bà Sigsby nói. “Nếu ông là bác sĩ, vì cái túi đen ông mang theo nói vậy, ông có nghĩa vụ phải bảo họ dừng lại.”
Tim nói, “Cậu bé mà ông đã điều trị đang chạy trốn khỏi người phụ nữ này và đội đột kích mà bà ta mang theo, thưa bác sĩ. Tôi không biết có bao nhiêu người chết ngoài đó, nhưng chúng tôi đã mất năm người, bao gồm cả cảnh sát trưởng, và chính người phụ nữ này đã hạ lệnh.”
“Chúng ta sẽ giải quyết chuyện đó sau”, Roper nói. “Ngay bây giờ, tôi phải chăm sóc cho bà ta. Bà ta đang chảy máu. Và ai đó cần gọi một xe cứu thương chết tiệt nào đó đi.”
Bà Sigsby nhìn Luke, nhe răng cười ý nói rằng ta đã thắng, rồi lại nhìn Roper. “Cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn ông.”
“Con mụ già trơ tráo”, Annie nói, không hề có chút ngưỡng mộ. “Gã mà tôi đã bắn vào chân ấy, có lẽ không bị nặng lắm. Tôi sẽ đi gặp anh ta. Tôi nghĩ anh ta sẽ sẵn sàng bán cả bà chủ của mình thành nô lệ da trắng để đổi lấy một mũi tiêm giảm đau.”
Đôi mắt bà Sigsby mở to cảnh giác. “Hãy để anh ta yên. Tôi cấm các người nói chuyện với anh ta.”
Tim đứng dậy. “Cấm người này người khác và không ngừng chửi rủa. Tôi không biết bà làm việc cho ai, quý bà, nhưng tôi tin rằng những ngày bắt cóc trẻ em của bà đã kết thúc rồi. Luke, Wendy, đi thôi.”