← Quay lại trang sách

◄ 38 ►

Các ngôi nhà trong thị trấn đã sáng đèn và con phố chính của DuPray chật cứng người. Những thi thể của người chết được phủ kín bởi bất cứ thứ gì tiện tay. Ai đó đã lấy túi ngủ của Annie Mồ Côi từ con hẻm và phủ lên Robin Lecks.

Bác sĩ Evans đã hoàn toàn bị quên lãng. Gã ta có thể đi tập tễnh đến một trong những chiếc xe van đang đỗ và lái đi, nhưng gã đã không cố gắng làm vậy. Tim, Wendy và Luke tìm thấy gã ngồi bên lề đường trước cửa rạp Gem. Khuôn mặt của gã ướt nhòe nước mắt. Gã đã xoay xở cởi được chiếc giày, và giờ đang nhìn chòng chọc vào chiếc tất đẫm máu trông như một bàn chân biến dạng xấu xí. Có bao nhiêu phần xương bị gãy và những vết sưng tấy sau bao lâu mới giảm bớt, Tim không biết và cũng không quan tâm.

“Tên anh là gì?” Tim hỏi.

“Đừng bận tâm tên của tôi. Tôi cần một luật sư. Và tôi cần một bác sĩ. Một phụ nữ đã bắn tôi. Tôi muốn bà ta bị bắt.”

“Tên của hắn là Jim Evans”, Luke nói. “Và hắn là bác sĩ. Giống như Josef Mengele.”

Evans dường như nhận ra Luke ngay từ đầu. Hắn chỉ vào cậu bé với một ngón tay run rẩy. “Tất cả là lỗi của mày.”

Luke lao vào Evans, nhưng lần này Tim giữ cậu lại và đẩy cậu một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đến chỗ Wendy, người giữ chặt vai cậu bé.

Tim ngồi xổm để anh có thể nhìn thẳng vào mắt người đàn ông xanh xao, sợ hãi này. “Nghe tôi nói đây, bác sĩ Evans. Nghe thật kỹ. Anh và các bạn của anh đã đột nhập vào thị trấn này để bắt cậu bé và đã giết chết năm người. Tất cả đều là các sĩ quan cảnh sát. Bây giờ, có thể anh không biết, nhưng Nam Carolina có án tử hình, và nếu anh nghĩ rằng họ sẽ không áp dụng án tử, nhanh thôi, sẽ có những bản án với tội danh về giết chết một cảnh sát trưởng và bốn phó cảnh sát của hạt...”

“Tôi chẳng liên quan gì cả!” Evans kêu oai oái. “Tôi bị ép phải tới đây! Tôi...”

“Im ngay!” Wendy nói. Cô ấy vẫn cầm súng Glock của Tag Faraday và lúc này cô chĩa nó xuống bên chân vẫn còn lành lặn của hắn ta. “Các sĩ quan này cũng là bạn của tôi. Nếu anh nghĩ tôi sẽ đọc quyền của anh hay cái gì đó, anh nhầm to rồi đấy. Chuyện tôi sắp làm nếu như anh không nói cho Luke biết điều cậu ấy muốn chính là bắn vào nốt chân kia của anh...”

“Được rồi! Được rồi! Vâng!” Evans lấy tay che bên chân lành của hắn, khiến Tim suýt cảm thấy tội nghiệp hắn. Gần như vậy. “Là gì? Cậu muốn biết cái gì?”

“Tôi cần nói chuyện với Stackhouse”, Luke nói. “Làm thế nào?”

“Điện thoại của bà ta”, Evans nói. “Bà ấy có một chiếc điện thoại đặc biệt. Bà ấy gọi ông ta trước khi họ định... cậu biết rồi đấy... bắt người. Tôi thấy bà ta bỏ nó trong túi áo khoác.”

“Tôi sẽ lấy nó”, Wendy nói và quay lại phía đồn cảnh sát.

“Đừng chỉ mang mỗi điện thoại”, Luke nói. “Hãy đưa cả bà ta đến.”

“Luke... bà ta đã bị thương.”

“Chúng ta có thể cần bà ta”, Luke nói. Đôi mắt cậu bé lạnh lùng.

“Tại sao?”

Bởi vì bây giờ là một ván cờ, và trong một ván cờ, bạn không bao giờ trông cậy vào nước cờ mà bạn sắp đi, hoặc thậm chí là nước cờ tiếp theo. Tính trước ba nước, đó là quy tắc. Và tính trước ba nước cờ thay thế, tùy thuộc đối thủ của bạn hạ cờ thế nào.

Cô nhìn Tim, anh gật đầu. “Hãy đưa bà ta đến. Đánh bà ta nếu cần. Dù sao em chính là luật pháp.”

“Lạy Chúa, suy nghĩ hay đấy!” Cô ấy nói và rời đi.

Cuối cùng, Tim cũng nghe thấy một tiếng còi hú. Thậm chí có thể là hai. Dù vậy vẫn còn rất xa.

Luke nắm lấy cổ tay anh. Tim nghĩ rằng cậu bé trông hoàn toàn tập trung, hoàn toàn nhận thức được và cũng hoàn toàn mệt lả. “Cháu không thể đánh mất cơ hội này. Họ là bạn của cháu. Họ bị giam giữ và sẽ không có ai giúp đỡ họ ngoài cháu.”

“Giam giữ trong Học Viện sao?”

“Đúng vậy. Bây giờ chú tin cháu rồi phải không?”

“Thật khó để không tin sau khi chứng kiến những gì trên USB và tất cả những chuyện đã xảy ra này. Cái USB đó thì sao? Cháu vẫn giữ nó chứ?”

Luke vỗ vào túi áo mình.

“Bà Sigsby và những cộng sự của bà ta định làm gì đó với những người bạn của cháu để họ có kết cục giống như những đứa trẻ trong Khu A phải không?”

“Bọn chúng đang làm vậy rồi, nhưng họ đã thoát ra. Chủ yếu là nhờ Avery, và Avery ở đó vì cậu bé đã giúp cháu trốn thoát. Cháu đoán chú sẽ gọi việc này là trớ trêu. Nhưng cháu biết chắc rằng họ đã bị mắc kẹt một lần nữa. Cháu sợ Stackhouse sẽ giết họ nếu cháu không đưa ra một thỏa thuận.”

Wendy đã trở lại. Cô ấy có một vật hình hộp mà Tim cho rằng chính là điện thoại. Có ba vết cào xước chảy máu trên mu bàn tay đang giữ vật đó.

“Bà ta không muốn đưa nó. Và bà ta khỏe đến ngạc nhiên, ngay cả sau khi đã dính một viên đạn.” Cô ấy đưa cho Tim vật hình hộp và ngoái lại. Bà Annie Mồ Côi và Drummer Denton đang lôi Sigsby ở bên kia đường. Mặc dù bà ta trông xanh xao và đau đớn, bà ta vẫn chống lại họ hết mức có thể. Có ít nhất ba chục cư dân thị trấn DuPray đi theo sau họ, với bác sĩ Roper dẫn đầu.

“Bà ta đây, Timmy”, Annie Mồ Côi nói. Bà ấy đang thở hổn hển, và có những vết đỏ trên má và thái dương do Sigsby đã tát bà, nhưng Annie trông không hề có chút bận tâm. “Cậu muốn chúng tôi làm gì với bà ta? Tôi nghĩ rằng treo cổ bà ta sẽ là đáp án, nhưng đó không phải là một ý tưởng hấp dẫn cho lắm.”

Bác sĩ Roper đặt chiếc túi màu đen của mình xuống, tóm lấy chiếc khăn của Annie và kéo bà ấy sang một bên để ông có thể đối mặt với Tim. “Nhân danh Chúa, anh đang nghĩ gì thế? Anh không thể đưa người phụ nữ này đi bất cứ đâu! Anh đang giết chết bà ta đấy!”

“Tôi không nghĩ bà ta sắp chết đâu, bác sĩ.” Drummer nói. “Bà ta đã cố đấm vỡ mũi tôi đấy.” Sau đó, ông ấy phá lên cười. Tim không tin là anh từng nghe người đàn ông này cười trước đây.

Wendy phớt lờ cả Drummer và bác sĩ. “Nếu chúng ta định đi đâu đó, Tim, chúng ta nên đi trước khi cảnh sát bang tới đây.”

“Xin làm ơn.” Luke lúc đầu nhìn Tim, sau đó nhìn bác sĩ Roper. “Các bạn của cháu sẽ chết nếu chúng ta không làm gì đó. Cháu biết họ sẽ chết. Và có cả những người khác đi theo họ nữa, những người chúng gọi là gork.”

“Tôi muốn đến bệnh viện”, Sigsby nói. “Tôi đã mất rất nhiều máu. Và tôi muốn gặp một luật sư.”

“Câm miệng nếu không tao sẽ khiến cho nó ngậm lại đấy.” Annie nói. Bà nhìn Tim. “Bà ta không đau như bà ta ra vẻ đâu. Đã được cầm máu rồi.”

Tim không trả lời ngay. Anh đang nghĩ lại ngày hôm đó, cách đây không lâu, khi anh đến trung tâm thương mại Westfield của Sarasota để mua một đôi giày, chỉ vậy thôi, và một người phụ nữ đã chạy đến chỗ anh vì anh mặc đồng phục. Một cậu bé đang vung vẩy một khẩu súng ở rạp chiếu phim, cô ta nói thế, vì vậy Tim đã đến để xem, và anh phải đối mặt với một quyết định đã làm thay đổi cuộc đời mình. Thực tế, một quyết định đã đưa anh đến nơi này. Giờ đây, anh phải đưa ra một quyết định khác.

“Hãy băng bó cho bà ta, bác sĩ. Tôi nghĩ Wendy, Luke và tôi sẽ đưa hai người này đi lòng vòng một chút và xem liệu chúng tôi có thể giải quyết được chuyện này không.”

“Cho cả bà ta thuốc giảm đau nữa.” Wendy nói.

Tim lắc đầu. “Hãy đưa nó cho tôi. Tôi sẽ quyết định khi nào bà ta được dùng nó.”

Bác sĩ Roper nhìn Tim - và cả Wendy - như thể ông ấy chưa bao giờ thấy họ trong cuộc đời. “Đây là một việc sai trái.”

“Không đâu, bác sĩ.” Đó là Annie, và bà ấy nói với sự dịu dàng đáng ngạc nhiên. Bà đặt tay lên vai Roper và chỉ cho ông ta những thi thể được phủ kín trên con đường và tại đồn cảnh sát, với cửa sổ và cửa ra vào bị bắn vỡ. “Đó mới là việc sai trái.”

Bác sĩ đứng đó một lúc, nhìn vào các thi thể và đồn cảnh sát bị bắn phá. Rồi ông đi đến một quyết định. “Chúng ta hãy xem thương tích của bà ta thế nào. Nếu bà ta vẫn bị chảy máu nhiều, hoặc nếu xương đùi của bà ta bị vỡ, tôi sẽ không để anh đưa bà ta đi.”

Dù vậy ông vẫn phải đồng ý, Tim nghĩ. Bởi vì ông không có cách nào để ngăn được chúng tôi.

Roper quỳ xuống, mở túi và lấy ra một chiếc kéo phẫu thuật.

“Không”, bà Sigsby kêu lên, vùng chạy khỏi Drummer. Ông ấy túm bà ta lại ngay lập tức, nhưng Tim rất thích thú khi thấy trước khi để Drummer tóm được, bà ta có thể chạy với cái chân bị thương. Roper cũng nhìn thấy. Ông ấy vẫn tiếp tục công việc của mình, nhưng ông cũng không bỏ sót điều đó. “Ông không được thực hiện phẫu thuật trên người tôi ở ngoài đường như thế này!”

“Điều duy nhất tôi sẽ làm phẫu thuật là cái ống quần của bà”, bác sĩ Roper nói. “Trừ khi bà vẫn cố kháng cự. Làm vậy, và tôi không đảm bảo được chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”

“Không, tôi cấm ông...”

Annie tóm lấy cổ bà ta. “Mụ già kia, tôi không muốn nghe thêm những lời cấm đoán của mụ nữa đâu. Ngồi yên đi, nếu không cái chân của mụ sẽ là điều cuối cùng mụ phải lo lắng đấy.”

“Bỏ tay ra khỏi ta!”

“Chỉ khi mụ ngồi yên. Nếu không tôi có thể vặn gãy cái cổ trơ xương của mụ.”

“Tốt hơn hết hãy nghe lời bà ấy”, Addie Goolsby khuyên. “Bà ấy có thể trở nên điên cuồng nếu bà ấy dùng những lời nguyền bùa chú của mình.”

Bà Sigsby ngừng kháng cự, có lẽ vì kiệt sức, cũng có thể vì lời đe dọa bị siết cổ. Roper dùng kéo cắt rời phần ống quần trên vết thương khoảng năm xăng-ti-mét. Phần ống quần tụt xuống quanh mắt cá chân của bà ta, để lộ làn da trắng, những vết giãn tĩnh mạch và thứ gì đó trông giống như một nhát chém hơn là một vết đạn.

“Chà”, Roper nói, nghe có vẻ nhẹ nhõm. “Không tệ lắm. Chỉ hơn trầy da chút thôi, nhưng không nặng lắm. Bà may mắn đấy, thưa bà. Máu đã khô rồi.”

“Tôi rất đau!” Sigsby kêu lên.

“Bà sẽ đau nếu không câm miệng.” Drummer nói.

Bác sĩ lau vết thương bằng nước khử trùng, quấn băng xung quanh và cài lại bằng ghim. Khi ông ta xong xuôi, có vẻ như tất cả người dân DuPray - ít nhất là những người sống trong thị trấn - đều có mặt. Tim, trong khi đó, nhìn vào điện thoại của người phụ nữ. Một nút ở bên cạnh làm sáng màn hình và hiện lên một thông báo ghi PIN 75%.

Anh tắt nó đi và đưa cho Luke. “Cháu hãy giữ lấy nó.”

Khi Luke bỏ nó vào bên túi đang chứa USB, một bàn tay kéo mạnh quần của cậu. “Cậu cần phải cẩn thận, Luke. Nếu cậu không muốn phải tự mình chịu trách nhiệm.” Evans nói.

“Trách nhiệm về cái gì?” Wendy hỏi.

“Về kết thúc của thế giới này, thưa cô. Về kết thúc của thế giới, tận thế.”

“Câm ngay, đồ ngốc”, Sigsby gắt.

Tim xem xét bà ta một lúc. Rồi anh quay sang bác sĩ Roper. “Tôi không biết chính xác chúng tôi đang đối mặt với chuyện gì ở đây, nhưng tôi biết nó là điều gì đó cực kỳ khác thường. Chúng tôi cần chút thời gian với hai người này. Khi cảnh sát bang đến, hãy nói với họ rằng chúng tôi sẽ quay lại sau một tiếng nữa. Nhiều nhất là hai tiếng. Sau đó, chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện các thủ tục cảnh sát thông thường.”

Đây là một lời hứa mà anh không biết mình có thể giữ lời hay không. Anh nghĩ rằng thời gian của anh ở DuPray, Nam Carolina, gần như chắc chắn đã kết thúc, và anh thấy tiếc vì điều đó.

Anh đã nghĩ mình có thể sống ở đây. Có lẽ cùng với Wendy.