◄ 39 ►
Gladys Hickson đứng trước mặt Stackhouse, hai chân đứng thẳng và hai tay để sau lưng. Không còn hiện diện nụ cười giả tạo mà mọi đứa trẻ trong Học Viện đều biết (và ghét).
“Cô hiểu tình hình hiện tại chứ, Gladys?”
“Vâng, thưa ngài. Cư dân ở Khu nửa sau đang ở lối vào đường hầm.”
“Chính xác. Chúng không thể ra được, nhưng cho đến bây giờ, chúng ta cũng không thể vào được. Tôi hiểu là chúng đã cố gắng... chúng ta sẽ nói là lừa phỉnh một số nhân viên, sử dụng khả năng ngoại cảm của chúng?”
“Vâng. Nó không hiệu quả.”
“Tuy nhiên, rất gây khó chịu.”
“Vâng, thưa ngài, có một chút. Có một âm thanh gần giống như... tiếng vo vo. Nó gây mất tập trung. Trong tòa nhà điều hành không nghe thấy những âm thanh đó, ít nhất là vẫn chưa, nhưng mọi người ở Khu nửa trước đều cảm nhận được nó.”
Điều này có thể hiểu được, Stackhouse nghĩ. Khu nửa trước gần đường hầm hơn. Ở ngay phía trên nó, có thể nói vậy.
“Có vẻ như âm thanh đấy ngày càng mạnh hơn, thưa ngài.”
Có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của cô ta. Stackhouse hy vọng như vậy, và gã hy vọng Donkey Kong đã đúng khi ông ta khăng khăng rằng Dixon và bạn bè của cậu bé không thể gây ảnh hưởng đến tâm trí đã được chuẩn bị, ngay cả khi các gork đang bổ sung lực lượng không thể phủ nhận của chúng vào chuyện này, nhưng như ông nội gã thường nói, niềm hy vọng không giúp ta chiến thắng các cuộc đua ngựa.
Có lẽ khó chịu bởi sự im lặng của gã, cô ta tiếp tục. “Nhưng chúng ta biết chúng định làm gì, thưa ngài, và điều đó không phải là vấn đề gì. Chúng ta hoàn toàn kiểm soát được chúng.”
“Nói hay lắm, Gladys. Cô biết tại sao tôi gọi cô đến đây không? Tôi được biết cô đã theo học Đại học Massachusetts hồi còn trẻ.”
“Đúng thế, thưa ngài, nhưng chỉ trong ba học kỳ. Nó không phù hợp với tôi, vì vậy tôi đã bỏ học và gia nhập thủy quân lục chiến.”
Stackhouse gật đầu. Không cần phải làm cô ta xấu hổ bằng cách nói ra những gì có trong hồ sơ của cô ta: sau khi học tốt trong năm đầu tiên, Gladys gặp rắc rối khá nghiêm trọng trong năm thứ hai. Trong một buổi dã ngoại của sinh viên gần khuôn viên trường, cô ta đã đánh bất tỉnh một người tán tỉnh bạn trai cô bằng một vại bia. Và cô ta không chỉ bị buộc rời khỏi buổi dã ngoại mà phải rời luôn trường đại học. Vụ tai nạn đó không phải là lần đầu tiên cô ta bộc phát tính khí của mình. Không có gì lạ khi cô ta chọn thủy quân lục chiến.
“Tôi biết cô từng theo chuyên ngành Hóa học.”
“Không, thưa ngài, không hẳn. Tôi không xác định theo học bất kỳ một chuyên ngành nào trước khi tôi... trước khi tôi quyết định bỏ học.”
“Nhưng đó là ý định của cô.”
“Ừm, vâng, thưa ngài, tại thời điểm đó.”
“Gladys, giả sử chúng ta cần một giải pháp cuối cùng liên quan đến những cư dân trong đường hầm kia. Tôi không nói điều đó sẽ xảy ra, không hề nói vậy, chỉ là giả sử nó xảy ra.”
“Ngài đang hỏi là liệu chúng có thể bị đầu độc bằng cách nào đó, đúng không?”
“Có thể nói vậy.”
Lúc này Gladys đã mỉm cười, và nụ cười này hoàn toàn thành thật. Có lẽ có cả sự nhẹ nhõm. Nếu các cư dân biến mất, tiếng vo vo khó chịu đó có thể sẽ chấm dứt. “Việc dễ nhất trên thế giới, thưa ngài, giả sử đường hầm được kết nối với hệ thống HVAC, mà tôi chắc chắn là có.”
“HVAC?”
“Hệ thống nhiệt, thông gió, và điều hòa không khí, thưa ngài. Những gì ngài cần là dung dịch tẩy trắng và dung dịch làm sạch bồn cầu. Những người dọn phòng có rất nhiều, cả hai thứ. Trộn chúng lên và ngài sẽ có được khí clo. Đặt một vài thùng khí đó dưới ống HVAC dẫn vào đường hầm, che nó bằng một tấm bạt để gia tăng sức hút gió, và chỉ cần thế thôi.” Cô ta dừng lại, suy nghĩ. “Tất nhiên, ngài có thể muốn sơ tán các nhân viên trong Khu nửa sau trước khi làm vậy. Có thể chỉ cần một lượng của hợp chất này là đủ hiệu quả. Tôi không chắc lắm. Tôi có thể xem xét qua hệ thống sưởi, nếu ngài...”
“Việc đó không cần thiết.” Stackhouse nói. “Nhưng có lẽ cô và Fred Clark bên bộ phận tạp vụ có thể chuẩn bị sẵn sàng các... ừm... nguyên liệu cần thiết. Chỉ để dự phòng, cô hiểu chứ.”
“Vâng, thưa ngài, hoàn toàn hiểu.” Gladys trông rất nôn nóng muốn đi. “Tôi có thể hỏi bà Sigsby ở đâu không? Văn phòng của bà ấy trống rỗng, và Rosalind nói hãy hỏi ông nếu tôi muốn biết.”
“Công chuyện của bà Sigsby không phải việc của cô, Gladys.” Và vì cô ta dường như quyết tâm ở lại trong trạng thái quân nhân nên gã nói thêm: “Giải tán.”
Cô rời đi để tìm Fred tạp vụ và bắt đầu thu thập các nguyên liệu sẽ chấm dứt cả đám trẻ em lẫn tiếng vo vo ở Khu nửa trước.
Stackhouse ngồi lại trên ghế của mình, tự hỏi liệu một hành động quyết liệt như vậy có cần thiết không. Gã nghĩ có thể là cần thiết. Và nó có thể gọi là quá quyết liệt không, khi xét tới những gì họ đã làm tại đây trong hơn bảy thập kỷ qua? Rốt cuộc, cái chết là điều không thể tránh khỏi trong công việc của họ, và đôi khi một tình huống xấu đòi hỏi một khởi đầu mới.
Sự khởi đầu mới mẻ đó phụ thuộc vào Sigsby. Cuộc viễn chinh của bà ta đến Nam Carolina khá liều lĩnh, nhưng những kế hoạch như vậy thường là những kế hoạch có hiệu quả. Gã nhớ một điều mà Mike Tyson đã nói: Khi cuộc chiến bắt đầu, thì những chiến thuật chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Kế hoạch tẩu thoát của gã đã sẵn sàng trong mọi trường hợp. Đã sẵn sàng trong nhiều năm. Tiền đã có, hộ chiếu giả (ba hộ chiếu) đã sẵn sàng, kế hoạch di chuyển đã được vạch ra, với những điểm đến đã định. Tuy nhiên, gã vẫn sẽ trụ ở đây lâu nhất có thể, một phần vì lòng trung thành với Julia, nhưng chủ yếu là vì gã tin vào công việc họ đang làm. Việc giữ thế giới an toàn cho nền dân chủ chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất là giữ cho nó tránh khỏi dấu chấm hết.
Vẫn chưa có lý do để phải đi, gã tự nói với chính mình. Đã có những xáo trộn, nhưng nó vẫn trong tầm kiểm soát. Tốt nhất là hãy chờ thêm. Hãy xem ai vẫn trụ vững sau khi cú đấm này kết thúc.
Gã đợi điện thoại phát ra chiếc brrt-brrt. Khi Julia thông báo cho gã kết quả ở đó, gã sẽ quyết định làm gì tiếp theo. Nếu điện thoại rốt cuộc không reo, đó cũng sẽ là một câu trả lời.