← Quay lại trang sách

◄ 40 ►

Có một cửa hàng làm đẹp nhỏ trông có chút u uất bị bỏ hoang ở ngã ba đường Quốc lộ 17 và Quốc lộ 92. Tim tấp xe vào và đi vòng sang bên cửa khách của chiếc xe van, nơi bà Sigsby đang ngồi. Anh mở cửa chỗ bà ta, rồi kéo mở cửa sau. Luke và Wendy đang ngồi hai bên bác sĩ Evans, người lúc này đang nhìn chằm chằm xuống chân hắn. Wendy đang cầm khẩu Glock của Tag Faraday. Luke cầm điện thoại của bà Sigsby.

“Luke, đi với chú. Wendy, em ngồi ở đây.”

Luke ra ngoài. Tim hỏi về chiếc điện thoại. Luke đưa nó cho anh. Tim mở nó lên, sau đó chúi người vào trong cánh cửa xe và hỏi bà Sigsby. “Cái cục gạch này hoạt động như thế nào vậy?”

Bà ta không nói gì, chỉ nhìn thẳng về phía tòa nhà bít kín với tấm biển mờ in dòng chữ Hairport 2000. Tiếng dế kêu rả rích, và từ hướng DuPray, họ có thể nghe thấy còi xe cảnh sát. Lúc này gần hơn, nhưng vẫn chưa tới thị trấn, Tim phán đoán. Họ sẽ sớm đến thôi.

Anh thở dài. “Đừng làm khó nữa, thưa bà. Luke nói rằng có một cơ hội để chúng ta có thể đưa ra một thỏa thuận, và cậu bé rất thông minh.”

“Quá thông minh tới mức tai hại”, bà ta nói, rồi mím môi lại. Vẫn nhìn qua kính chắn gió, hai tay khoanh lại trước ngực.

“Với tình thế của bà bây giờ, tôi có thể nói rằng cậu bé quá thông minh cho tình thế của bà. Khi tôi nói đừng làm khó, ý tôi là đừng bắt tôi khiến bà đau đớn. Đối với người mà đã khiến lũ trẻ phải chịu đau đớn...”

“Khiến chúng đau đớn và giết chúng”, Luke nói xen vào. “Cũng giết cả những người khác nữa.”

“Với một người đã làm những điều như vậy, bà có vẻ không thích chính mình chịu đau. Vì vậy, đừng có im lặng nữa và hãy cho tôi biết cách thức hoạt động của cái này.”

“Nó được kích hoạt bằng giọng nói, đúng không?” Luke hỏi.

Bà ta nhìn cậu, ngạc nhiên. “Mày là TK, không phải TP. Và không phải là TK mạnh.”

“Mọi thứ đã thay đổi”, Luke nói. “Nhờ Đèn Stasi. Kích hoạt điện thoại đi, bà Sigsby.”

“Thỏa thuận ư?” Bà ta nói và cười phá lên. “Thỏa thuận nào có thể tốt cho ta chứ? Đằng nào mà ta chẳng chết. Ta đã thất bại.”

Tim nhoài người vào qua cánh cửa trượt, “Wendy, đưa anh khẩu súng.”

Cô đưa cho anh mà không thắc mắc.

Tim đặt họng súng tự động của phó cảnh sát Faraday vào ống quần lành lặn ở chân bên kia, ngay phía dưới đầu gối của bà ta. “Đây là một khẩu Glock, thưa bà. Nếu tôi bóp cò, bà sẽ không bao giờ đi lại được nữa.”

“Bị sốc và mất máu sẽ giết chết bà ta!” Bác sĩ Evans kêu lên.

“Năm người chết ở kia, và bà phải chịu trách nhiệm”, Tim nói. “Bà nghĩ rằng tôi thực sự quan tâm sao? Tôi đã chịu đựng đủ rồi, bà Sigsby. Đây là cơ hội cuối cùng của bà. Bà có thể bất tỉnh ngay lập tức, nhưng tôi cá rằng bà vẫn ý thức được trong chốc lát. Trước khi bất tỉnh hoàn toàn, bà sẽ thấy nỗi đau mới này khiến vết thương ở bên chân kia của bà chỉ như một nụ hôn chúc ngủ ngon mà thôi.”

Bà ta không nói gì.

Wendy nói, “Đừng làm vậy, Tim. Anh không thể, anh không phải là người máu lạnh.”

“Anh có thể.” Tim không chắc đó có phải là sự thật không. Nhưng điều anh biết chắc đó là anh không muốn tìm hiểu. “Bà Sigsby, giúp tôi có nghĩa là giúp bà.”

Không nói gì. Và thời gian còn rất ít. Annie sẽ không nói với cảnh sát bang họ đã đi đường nào, Drummer hay Addie Goolsby cũng vậy. Nhưng bác sĩ Roper thì có thể. Norbert Hollister, người đã thận trọng tránh xa tầm mắt trong vụ xả súng ở Phố Chính, thậm chí là một ứng cử viên khả thi hơn.

“Được rồi. Bà là một mụ chó chết giết người, nhưng tôi vẫn xin lỗi vì phải làm điều này. Không cần đếm đến ba.”

Luke đưa hai tay lên bịt tai, và điều đó khiến bà ta bị thuyết phục. “Đừng.” Bà ta đưa tay ra. “Đưa tôi điện thoại.”

“Tôi nghĩ là không.”

“Vậy hãy đưa nó lên miệng tôi.”

Tim làm vậy. Bà Sigsby lẩm bẩm điều gì đó và điện thoại nói. “Kích hoạt bị từ chối. Bạn có hai lần thử nữa.”

“Bà có thể làm tốt hơn”, Tim nói.

Bà Sigsby hắng giọng và lần này nói với tông giọng gần như bình thường. “Sigsby One. Giám đốc Kansas City.”

Màn hình xuất hiện giống hệt màn hình trên chiếc điện thoại iPhone của Tim. Anh ấn vào biểu tượng hình điện thoại, rồi đến CUỘC GỌI GẦN ĐÂY. Ở đó, ngay đầu danh sách, là STACKHOUSE.

Anh đưa điện thoại cho Luke. “Cháu gọi đi. Chú muốn hắn nghe giọng của cháu. Sau đó hãy đưa nó cho chú.”

“Bởi vì chú là người lớn và hắn sẽ nghe chú.”

“Chú hy vọng cháu đúng.”