◄ 41 ►
Gần một tiếng sau cuộc gọi liên lạc lần cuối của Julia - quá lâu, điện thoại của Stackhouse sáng lên và bắt đầu kêu brt-brt. Gã chộp lấy nó.
“Bà đã bắt được thằng nhóc đó chưa, Julia?”
Giọng nói trả lời khiến Stackhouse kinh ngạc tới mức gã suýt làm rơi điện thoại. “Không”, Luke Ellis nói, “ngược lại mới đúng.” Stackhouse có thể nghe thấy sự hả hê không thể che giấu trong giọng nói của thằng nhãi chết tiệt đó. “Chúng tôi đã bắt được bà ta.”
“Cái... cái gì...” Lúc đầu gã không thể nghĩ ra gì khác để nói. Gã không thích từ chúng tôi đó. Điều khiến gã bình tĩnh lại là ba hộ chiếu được cất an toàn trong văn phòng của gã, cùng với suy nghĩ chu đáo về kế hoạch thoát thân.
“Không hiểu sao?” Luke hỏi lại. “Có lẽ ông cần được ngâm trong bể ngâm. Nó sẽ mang lại điều kỳ diệu cho khả năng trí tuệ của ông. Tôi là một bằng chứng sống. Tôi cá Avery cũng vậy.”
Stackhouse cảm thấy rất muốn kết thúc cuộc gọi này ngay tức thì, chỉ đơn giản là để thu thập hộ chiếu của gã và chuồn ra khỏi đây, nhanh chóng và lặng lẽ. Điều ngăn gã lại là thực tế rằng đứa trẻ đó đang gọi. Có nghĩa là cậu ta có vài điều muốn nói. Có lẽ sẽ yêu cầu gì đó.
“Luke, bà Sigsby đâu?”
“Ở ngay đây”, Luke nói. “Bà ta đã mở khóa điện thoại cho chúng tôi. Bà ấy thật tuyệt vời phải không?”
Chúng tôi. Một đại từ không hay khác. Một đại từ nguy hiểm.
“Có một sự hiểu lầm”, Stackhouse nói. “Nếu có cơ hội, chúng ta có thể sửa sai. Đó là điều quan trọng mà chúng ta phải làm. Hậu quả ghê gớm hơn so với những gì cậu nghĩ đấy.”
“Có lẽ chúng ta có thể”, Luke nói. “Điều đó sẽ tốt.”
“Tuyệt vời! Cậu có thể cho bà Sigsby nói một hoặc hai phút không để ta biết rằng bà ấy vẫn ổn...”
“Thay vào đó, tại sao ông không nói chuyện với bạn của tôi nhỉ? Tên chú ấy là Tim.”
Stackhouse chờ đợi, mồ hôi chảy từng giọt xuống má. Gã đang nhìn vào màn hình máy tính của mình. Những đứa trẻ trong đường hầm đã khơi mào cuộc nổi dậy - Dixon và những người bạn của cậu bé - trông giống như đang ngủ. Các gork thì không. Chúng đi loanh quanh một cách vô định, kêu hét và đôi khi chạy va vào nhau như những chiếc xe ô tô điện trong công viên giải trí. Một đứa có bút màu hay thứ gì đó, đang viết trên tường. Stackhouse rất ngạc nhiên. Gã không nghĩ rằng bất kỳ ai trong số chúng vẫn có khả năng viết. Có lẽ chỉ là những nét nguệch ngoạc. Camera chết tiệt không đủ tốt để nhìn rõ. Thiết bị không đạt chuẩn chết tiệt.
“Ông Stackhouse?”
“Vâng. Tôi đang nói chuyện với ai vậy?”
“Tim. Bây giờ đó là tất cả những gì ông cần biết.”
“Tôi muốn nói chuyện với bà Sigsby.”
“Hãy nói gì đó, nhưng phải nhanh”, người đàn ông tự xưng là Tim nói.
“Tôi đây, Trevor”, Julia nói. “Và tôi xin lỗi. Mọi chuyện không thành công.”
“Làm thế nào...”
“Đừng bận tâm chuyện xảy ra như thế nào, ông Stackhouse”, người đàn ông tên Tim nói, “và đừng bận tâm đến mụ chó cái ở đây. Chúng ta cần thực hiện một thỏa thuận và chúng ta cần phải làm nhanh chóng. Ông có thể im miệng và lắng nghe không?”
“Được.” Stackhouse lấy ra một cuốn sổ ghi chú để trước mặt gã. Mồ hôi rơi xuống bề mặt cuốn sổ. Gã lau trán bằng ống tay áo, lật sang một trang mới và cầm lấy một cây bút. “Nói đi.”
“Luke đã mang theo một USB ra khỏi Học Viện, nơi các người đã bắt giữ cậu ấy. Một người phụ nữ tên Maureen Alvorson đã đưa nó cho cậu bé. Bà ấy đã kể một câu chuyện khủng khiếp, một câu chuyện khó tin nếu như bà ấy không quay video những thứ mà các người gọi là Khu A hay Công viên Gorky. Ông bắt kịp chứ?”
“Vâng.”
“Luke nói rằng các người đang giam giữ một số bạn bè của cậu bé làm con tin cùng với một số đứa trẻ ở Khu A.”
Cho đến lúc này, Stackhouse chưa từng nghĩ chúng là con tin, nhưng gã cho rằng theo quan điểm của Ellis...
“Hãy cho là vậy, Tim.”
“Được rồi, hãy cho là vậy. Giờ là phần quan trọng. Đến bây giờ chỉ có hai người biết câu chuyện của Luke và cái USB đó. Tôi và bạn của tôi, Wendy. Cô ấy đi cùng với tôi và Luke. Những người khác đã xem đoạn phim, đều là cảnh sát, nhưng nhờ mụ chó cái ở đây và lực lượng mà bà ta mang theo, tất cả bọn họ đã chết. Phần lớn người của bà ta cũng đã chết.”
“Không thể nào!” Stackhouse hét lên. Ý nghĩ rằng đội cảnh sát của thị trấn nhỏ bé này đã tiêu diệt cả hai đội Ngọc Mắt Mèo và Ruby Đỏ thật lố bịch.
“Bà chủ của ông hơi quá háo hức, ông bạn, và hơn nữa họ đã bị tấn công bất ngờ. Nhưng hãy tập trung vào vấn đề tôi đang nói, được chứ? Tôi đang giữ chiếc USB này. Tôi cũng đang giữ bà Sigsby của ông và một bác sĩ tên Jim Evans. Cả hai đều bị thương, nhưng nếu họ thoát khỏi chuyện này, họ sẽ khỏe. Ông có những đứa trẻ. Chúng ta có thể trao đổi chứ?”
Stackhouse chết lặng.
“Stackhouse? Tôi cần một câu trả lời.”
“Sẽ tùy thuộc vào việc chúng tôi có thể giữ bí mật về cơ sở này hay không”, Stackhouse nói. “Nếu không có sự đảm bảo đó, không một thỏa thuận nào có ý nghĩa.”
Im lặng một lát, rồi Tim quay lại. “Luke nói rằng chúng tôi có thể làm vậy. Bây giờ, tôi sẽ đi đâu, ông Stackhouse? Làm thế nào mà băng cướp của các người đến đây từ Maine nhanh như vậy chứ?”
Stackhouse nói với anh rằng máy bay Challenger đang đợi bên ngoài Alcolu - gã thực sự không có lựa chọn nào khác. “Bà Sigsby có thể cho anh biết hướng chính xác khi anh đến thị trấn Beaufort. Bây giờ tôi cần nói chuyện với Ellis một lần nữa.”
“Có thực sự cần thiết không?”
“Thực sự, việc này rất quan trọng.”
Có một khoảng dừng ngắn, sau đó cậu bé nói. “Ông muốn gì?”
“Ta cho rằng cậu đã liên lạc được với bạn bè của mình”, Stackhouse nói. “Có lẽ một người bạn đặc biệt, cậu Dixon. Không cần xác nhận hay phủ nhận, ta hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Nếu cậu không biết chính xác họ đang ở...”
“Họ ở trong đường hầm giữa Khu nửa sau và Khu nửa trước.”
Điều đó thật đáng lo ngại. Tuy nhiên, Stackhouse kìm lại được.
“Đúng. Nếu chúng ta có thể đạt được thỏa thuận, họ có thể ra ngoài và được nhìn lại mặt trời. Nếu chúng ta không thể thỏa thuận, ta sẽ lấp kín đường hầm đó bằng khí clo và chúng sẽ chết từ từ một cách vô cùng khó chịu. Ta sẽ không chứng kiến điều đó xảy ra, ta sẽ rời đi sau khi hạ lệnh hai phút. Ta nói với cậu điều này bởi vì cảm thấy khá chắc chắn rằng người bạn mới của cậu, Tim, sẽ không để cậu tham gia vào bất kỳ thỏa thuận nào chúng ta có. Điều đó không thể xảy ra. Cậu hiểu chứ?”
Có một khoảng im lặng, rồi Luke nói: “Có. Tôi hiểu. Tôi sẽ đi cùng với chú ấy.”
“Tốt. Ít nhất là trong lúc này. Chúng ta xong rồi chứ?”
“Không hẳn. Điện thoại của bà Sigsby có hoạt động trên máy bay không?”
Stackhouse loáng thoáng nghe thấy bà Sigsby nói rằng nó có.
“Hãy ở gần điện thoại của ông, ông Stackhouse.” Luke nói. “Chúng ta sẽ cần nói chuyện một lần nữa. Và ông ngừng ngay ý nghĩ bỏ trốn đi. Nếu có, tôi sẽ biết. Chúng tôi có một nữ cảnh sát đi cùng với chúng tôi, và nếu tôi bảo cô ấy liên lạc với Bộ An ninh Nội địa, cô ấy sẽ làm. Hình ảnh của ông sẽ có ở tất cả sân bay khắp cả nước, và tất cả ID giả trên thế giới sẽ không giúp ích gì cho ông đâu. Ông sẽ giống như một con thỏ ở giữa đồng không mông quạnh. Ông hiểu ý tôi chứ?”
Lần thứ hai, Stackhouse chết lặng không thể nói lên lời.
“Ông hiểu chứ?”
“Đã hiểu.” Gã ta nói.
“Tốt. Chúng ta sẽ liên lạc để điều chỉnh lại các chi tiết.”
Sau câu nói đó, cậu bé tắt máy. Stackhouse đặt điện thoại cẩn thận xuống bàn. Gã nhận ra tay gã khẽ run lên. Một phần là vì sợ, nhưng chủ yếu là giận dữ. Chúng ta sẽ liên lạc, cậu bé nói, như thể cậu ta là một CEO quyền lực ở Thung lũng Silicon và Stackhouse, một kẻ bề dưới tầm thường phải làm theo lệnh của cậu ta.
Chúng ta sẽ chờ xem, gã nghĩ. Chúng ta sẽ chờ xem.