← Quay lại trang sách

◄ 42 ►

Luke đưa điện thoại cho Tim như thể rất vui vì thoát khỏi nó.

“Làm sao cháu biết hắn có ID giả?” Wendy hỏi. “Cháu đọc suy nghĩ của hắn phải không?”

“Không ạ”, Luke nói. “Nhưng cháu cá là hắn có rất nhiều - hộ chiếu, giấy phép lái xe, giấy khai sinh. Cháu cá rất nhiều người trong số chúng đều có. Có thể các hộ tá, kỹ thuật viên và nhân viên nhà ăn thì không, nhưng những kẻ đứng đầu thì có. Chúng giống như Eichmann hay Walter Rauff, kẻ đã nảy ra ý tưởng xây các buồng khí độc di động.” Luke nhìn bà Sigsby. “Rauff rất phù hợp với người của bà, phải vậy không?”

“Có thể Trevor có giấy tờ giả”, bà Sigsby nói. “Nhưng tôi thì không.”

Và mặc dù Luke không thể đọc được suy nghĩ của bà ta - bà ta đã đóng nó lại với cậu - nhưng cậu nghĩ rằng bà ta đang nói sự thật. Có một từ dành cho những người như bà ta, và từ đó là cuồng tín. Eichmann, Mengele và Rauff đã chạy trốn, giống như những kẻ hèn nhát cơ hội; nhưng nhà lãnh đạo cuồng tín của họ thì ở lại và tự sát. Luke cảm thấy khá chắc chắn rằng nếu có cơ hội, người phụ nữ này cũng sẽ làm như vậy. Miễn là nó không đau lắm.

Cậu trèo trở lại vào xe van, cẩn thận tránh cái chân bị thương của Evans. “Gã Stackhouse nghĩ rằng cháu sẽ đến chỗ hắn, nhưng không đúng đâu.”

“Không ư?” Tim hỏi.

“Không. Cháu sẽ đến tìm hắn.”

Đèn Stasi bùng lên trước mắt Luke trong sự u ám ngày càng tăng và cửa trượt của chiếc xe tải tự đóng lại.