ĐIỆN THOẠI LỚN ◄ 1 ►
Trên đường tới Beaufort, bên trong xe hầu như im lặng. Bác sĩ Evans một lần nữa cố gắng bắt chuyện, một lần nữa muốn họ biết rằng gã vô can trong việc này. Tim nói rằng gã có thể lựa chọn: hoặc là câm miệng và nhận vài viên oxycodone mà bác sĩ Roper đã đưa, hoặc tiếp tục lải nhải và chịu đựng cơn đau ở chân bị thương của mình. Evans chọn cách im lặng và nhận những viên thuốc. Còn vài viên nữa trong cái chai nhỏ màu nâu. Tim đưa cho bà Sigsby một viên, bà ta nuốt khan nó mà không nói một lời cảm ơn.
Tim muốn im lặng vì Luke, người lúc này là đầu não của chiến dịch. Anh biết hầu hết mọi người sẽ nghĩ anh điên khi cho phép một đứa trẻ mười-hai-tuổi triển khai một chiến lược, nhằm cứu thoát những đứa trẻ trong đường hầm, nhưng anh nhận thấy Wendy cũng đang giữ im lặng. Cô và Tim biết Luke đã làm những gì để tới được đây, họ đã thấy cậu bé hành động kể từ khi đó, và họ hiểu.
Chính xác thì họ hiểu được những gì? Ngoài lòng can đảm gan góc, đứa trẻ này còn là một thiên tài thật sự. Những kẻ ác ôn của Học Viện đã bắt cóc cậu bé chỉ vì muốn có được một khả năng của cậu, thứ chỉ hơn trò ảo thuật chút ít (ít nhất là trước khi khả năng ấy được tăng cường). Chúng nghĩ bộ óc thiên tài của cậu bé chỉ là yếu tố phụ đối với những gì chúng thực sự theo đuổi, khiến chúng như những kẻ săn trộm sẵn sàng tàn sát một con voi nặng năm tấn để có được bốn mươi cân ngà voi.
Tim nghi ngờ không biết Evans có thể hiểu sự mỉa mai đó không, nhưng anh đoán Sigsby có thể... nếu bà ta đã chấp thuận ý tưởng về cái trại tâm thần này. Điều đó có nghĩa là: một hoạt động bí mật từng kéo dài hàng thập kỷ sẽ bị hạ bệ bởi chính điều mà chúng nghĩ rằng có thể bỏ qua - trí tuệ siêu phàm của đứa trẻ.