← Quay lại trang sách

◄ 2 ►

Khoảng chín giờ, ngay sau khi vượt qua ranh giới thành phố Beaufort, Luke bảo Tim tìm một nhà nghỉ. “Nhưng chú đừng đỗ xe ở phía trước. Hãy đi vòng ra phía sau.”

Có một nhà nghỉ Econo Lodge trên đường vành đai, bãi đậu xe phía sau của nó được che mát bởi những tán cây mộc lan. Tim đỗ xe bên hàng rào và tắt máy.

“Cô sẽ ở lại đây, sĩ quan Wendy”, Luke nói.

“Tim?” Wendy hỏi. “Cậu bé đang nói gì vậy?”

“Về việc em hãy đặt một phòng nghỉ, và cậu bé nói đúng đấy.” Tim nói. “Em hãy ở lại đây, còn bọn anh sẽ đi.”

“Cô hãy quay lại xe sau khi nhận được chìa khóa phòng”, Luke nói. “Và mang theo ít giấy nhé. Cô có bút không ạ?”

“Tất nhiên, và cô có sổ tay nữa.” Cô ấy đập nhẹ vào túi quần đồng phục phía trước của mình. “Nhưng...”

“Cháu sẽ giải thích rõ hơn khi cô quay lại, nhưng có một điều quan trọng, cô chính là chính sách bảo hiểm của hai chú cháu.”

Bà Sigsby lần đầu tiên nói chuyện với Tim kể từ lúc họ còn ở cửa hiệu làm đẹp bị bỏ hoang. “Những gì cậu bé này phải trải qua đã khiến cậu ta điên rồi, và anh thật điên rồ khi nghe theo những gì cậu ta nói. Điều tốt nhất mà ba người có thể làm là hãy để bác sĩ Evans và tôi ở lại đây, và chạy đi.”

“Điều đó cũng có nghĩa là để mặc các bạn tôi chết”, Luke nói.

Bà Sigsby mỉm cười. “Thực sự, Luke, hãy nghĩ đi. Chúng từng làm gì cho mày cơ chứ?”

“Bà sẽ không hiểu được đâu”, Luke nói. “Kể cả một triệu năm nữa.”

“Đi đi, Wendy”, Tim nói. Anh cầm tay cô và siết chặt. “Hãy đặt một phòng, rồi trở lại đây.”

Cô nhìn anh đầy nghi ngờ nhưng đưa cho anh khẩu Glock, ra khỏi xe, và đi về phía nhà nghỉ.

Bác sĩ Evans nói, “Tôi muốn nhấn mạnh rằng tôi ở đây chỉ vì...”

“Bị ép buộc, được rồi.” Tim nói. “Chúng tôi đã biết điều đó. Giờ thì im miệng đi.”

“Chúng ta có thể ra ngoài không ạ?” Luke hỏi. “Cháu muốn nói chuyện với chú mà không có...” Cậu gật đầu về phía bà Sigsby.

“Chắc chắn rồi, chúng ta ra ngoài thôi.” Tim mở cả cửa khách và cửa trượt, sau đó đứng dựa vào hàng rào ngăn giữa nhà nghỉ với đại lý ô tô bên cạnh đã đóng cửa. Luke đi đến đứng cạnh anh. Từ nơi Tim đứng, anh có thể nhìn thấy cả hai hành khách bất đắc dĩ của mình, và có thể ngăn họ lại nếu một trong hai quyết định thử chạy trốn. Anh không nghĩ đó là điều khả dĩ, vì một người đã bị bắn vào cẳng chân còn người kia bị bắn vào bàn chân.

“Có chuyện gì vậy?” Tim hỏi.

“Chú biết chơi cờ chứ?”

“Chú biết, nhưng chú chưa bao giờ chơi giỏi.”

“Cháu chơi giỏi”, Luke nói. Cậu bé nói khá lí nhí. “Và lúc này cháu đang chơi cờ với hắn. Stackhouse. Chú hiểu không?”

“Chú nghĩ chú hiểu.”

“Cháu đang cố gắng nghĩ trước ba nước cờ, cộng thêm những nước để chặn những nước cờ trong tương lai của hắn.”

Tim gật đầu.

“Trong cờ vua, thời gian không phải một yếu tố quan trọng trừ khi chú chơi cờ tốc độ, và ván cờ này là vậy. Chúng ta phải đi từ đây đến sân bay - nơi máy bay đang chờ. Sau đó máy bay sẽ đáp xuống một nơi nào đó gần Presque Isle. Từ đó, chúng ta sẽ đến Học Viện. Cháu nghĩ sớm nhất cũng phải hai giờ sáng mai chúng ta mới đến được đó. Chú thấy đúng không?”

Tim suy nghĩ và gật đầu. “Có thể muộn hơn một chút, nhưng cứ cho là hai giờ đi.”

“Như vậy, các bạn của cháu có năm tiếng để tự làm điều gì đó, nhưng Stackhouse cũng có năm tiếng để ngẫm lại vị thế của mình và thay đổi suy nghĩ của hắn. Bơm hơi độc để giết những đứa trẻ và bỏ trốn. Cháu nói với hắn rằng hình ảnh của hắn sẽ xuất hiện ở tất cả các sân bay, và hắn tin, cháu nghĩ vậy, vì chắc chắn là hình ảnh của hắn có rất nhiều ở đâu đó trên mạng. Rất nhiều người trong Học Viện là cựu quân nhân. Có lẽ hắn cũng vậy.”

“Thậm chí, có thể có ảnh của hắn trong điện thoại của mụ chó chết kia.” Tim nói.

Luke gật đầu, mặc dù cậu không biết bà Sigsby có phải là kiểu người hay chụp ảnh không. “Nhưng hắn có thể quyết định trốn qua biên giới Canada. Cháu tin chắc hắn có ít nhất một lối thoát để thay thế cho tất cả những lối thoát đã được chọn - một con đường khai thác gỗ bị bỏ hoang hoặc một con lạch nào đó. Đó là một trong những nước cờ tương lai của hắn mà cháu phải chú ý. Chỉ có điều...”

“Chỉ có điều gì?”

Luke xoa bàn tay lên một bên má, một cử chỉ người lớn tới kỳ lạ để thể hiện sự mệt mỏi và thiếu quyết đoán. “Cháu cần sự hiểu biết của chú. Điều cháu đang nghĩ đến rất có ý nghĩa với cháu, nhưng cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Cháu không thể chắc chắn. Chú là một người lớn và chú là một người tốt.”

Tim rất cảm động về điều đó. Anh liếc về phía trước tòa nhà, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Wendy. “Hãy nói cho chú biết cháu đang nghĩ gì.”

“Rằng cháu muốn tiêu diệt hắn. Tiêu diệt cả thế giới của hắn. Cháu nghĩ hắn ta ở lại đó và chờ đợi chỉ để giết cháu. Hắn sử dụng các bạn của cháu làm mồi nhử để chắc chắn rằng cháu sẽ đến. Chú thấy điều đó có hợp lý không? Hãy nói cho cháu biết sự thật.”

“Có.” Tim nói. “Không có cách nào để chắc chắn, nhưng trả thù là một động lực mạnh mẽ, và gã Stackhouse này không phải là kẻ bỏ qua cơ hội. Và chú nghĩ có thể còn một lý do khác khiến gã quyết định chờ tại chỗ.”

“Lý do gì ạ?” Luke nhìn anh đầy lo lắng. Từ phía tòa nhà, Wendy Gullickson đi đến với thẻ khóa phòng trong tay.

Tim nghiêng đầu về phía cửa khách đang mở của chiếc xe tải, sau đó nghiêng đầu sát vào Luke. “Sigsby là bà chủ, phải không? Stackhouse chỉ là tay chân của bà ta?”

“Vâng.”

“Ồ”, Tim nói và hơi mỉm cười, “Ai là chủ của bà ta? Cháu nghĩ đến điều đó chưa?”

Đôi mắt Luke mở to và miệng cậu bé hơi há ra. Cậu đã hiểu. Và mỉm cười.