◄ 3 ►
Chín giờ mười lăm.
Học Viện im ắng. Những đứa trẻ hiện ở Khu nửa trước đang ngủ say, nhờ những viên thuốc an thần mà Joe và Hadad đã đưa cho chúng. Trong đường hầm, năm đứa trẻ khởi xướng cuộc binh biến cũng đang ngủ, nhưng có lẽ không sâu; Stackhouse hy vọng những cơn đau đầu sẽ phá hủy chúng theo cách kinh khủng nhất. Những đứa trẻ duy nhất còn thức là các gork, đi loanh quanh như thể chúng phải đi đâu đó. Đôi khi chúng tạo thành các vòng tròn, giống như chúng đang chơi trò vòng quanh sô cô la.
Stackhouse trở lại văn phòng của bà Sigsby, mở ngăn kéo bàn dưới cùng bằng chìa khóa dự phòng mà bà ta đã đưa cho gã. Lúc này, gã cầm chiếc điện thoại đặc biệt trên tay, chiếc điện thoại mà chúng gọi là Điện thoại Xanh, hoặc đôi khi là Điện thoại Không Số. Gã đang nghĩ về điều mà Julia từng nói, liên quan đến chiếc điện thoại ba nút bấm này. Bà ta đã nói điều đó ở trong làng vào một ngày năm ngoái, khi các tế bào não của Heckle và Jeckle gần như vẫn hoạt động. Những đứa trẻ của Khu nửa sau vừa tiễn đưa một người đàn ông Ả Rập Xê-Út đang chuyển tiền cho các phần tử khủng bố ở châu Âu, và cái chết ấy trông hoàn toàn giống một tai nạn. Cuộc sống thật đẹp. Julia đã mời gã bữa tối để ăn mừng. Trước đó, họ đã cùng nhau uống một chai rượu và rồi chuyển sang chai thứ hai. Bà ta đã tiết lộ.
“Tôi ghét phải thực hiện các cuộc gọi cập nhật tin tức bằng Điện thoại Không Số. Người đàn ông với giọng nói ngọng nghịu. Tôi luôn tưởng tượng ông ta là một người bạch tạng. Tôi không biết tại sao. Có lẽ giống thứ gì đó tôi đã thấy trong một cuốn truyện tranh hồi tôi còn nhỏ. Một nhân vật phản diện bạch tạng có cặp mắt X-quang.”
Stackhouse gật đầu ra chiều hiểu ý. “Ông ta ở đâu? Ông ta là ai?”
“Không biết và không muốn biết. Tôi gọi điện, tôi báo cáo, sau đó tôi đi tắm. Có một điều còn tồi tệ hơn cả gọi bằng Điện thoại Không Số. Đó là nhận được một cuộc gọi.”
Lúc này, Stackhouse đang nhìn vào Điện thoại Không Số với sự sợ hãi mê tín, như thể chỉ cần nghĩ đến cuộc trò chuyện đó sẽ khiến chiếc điện thoại reo lên trong...
“Không”, gã nói. Với căn phòng trống. Với chiếc điện thoại im lặng. Ít nhất vẫn im lặng, cho đến lúc này. “Chẳng có gì mê tín ở đây hết. Nó sẽ đổ chuông. Một sự logic dễ hiểu.”
Chắc chắn rồi. Bởi vì những người ở đầu bên kia của Điện thoại Không Số - người đàn ông nói ngọng và tổ chức lớn hơn mà ông ta thuộc về - sẽ biết về những rắc rối đang thu hút sự chú ý ở thị trấn nhỏ bé vùng Nam Carolina. Tất nhiên họ sẽ biết. Tin tức sẽ được đưa trên trang nhất khắp cả nước và có lẽ là cả thế giới. Họ có thể đã biết. Nếu họ biết Hollister, kẻ săn tin sống ở DuPray, họ có thể đã liên lạc với ông ta và nhận được thông tin về tất cả những tình tiết đẫm máu đã diễn ra.
Điện thoại Không Số vẫn chưa đổ chuông. Phải chăng điều đó có nghĩa là họ không biết, hay có nghĩa là họ cho gã thời gian để giải quyết mọi việc?
Stackhouse đã nói với người đàn ông tên Tim rằng, bất kể thỏa thuận của họ là gì, nó cũng sẽ phụ thuộc vào việc Học Viện có được giữ bí mật hay không. Stackhouse không phải là kẻ ngốc và sẽ không mù quáng tin rằng công việc của mình vẫn còn có thể tiếp tục, ít nhất không phải ở đây, trong rừng Maine. Nhưng nếu bằng cách nào đó, gã có thể xử lý tình huống mà không để lại tiêu đề trên toàn thế giới về việc những đứa trẻ có khả năng siêu phàm bị lạm dụng và giết hại... hoặc tại sao những điều như vậy lại xảy ra... thì có thể sẽ có một kết cục nào đó khác. Gã thậm chí có thể được khen thưởng nếu gã bưng bít mọi chuyện một cách kín kẽ, mặc dù chỉ cần giữ được cuộc sống của gã cũng đã đủ là phần thưởng rồi.
Theo người đàn ông tên Tim, chỉ có ba người biết. Những người khác cùng xem USB đã chết. Một vài người của đội Vàng vô dụng có thể còn sống, nhưng họ không nhìn thấy USB và họ vẫn sẽ im lặng về mọi thứ khác.
Hãy đón Luke Ellis và những người trợ giúp cậu bé tới đây, gã nghĩ. Đó là bước một. Chúng có thể đến đây sớm nhất vào lúc hai giờ sáng. Kể cả là một giờ ba mươi, mình vẫn đủ thời gian để lên kế hoạch phục kích. Tất cả những gì mình có trong tay là các kỹ thuật viên và những kẻ to xác, nhưng một số kẻ - Zeke người Hy Lạp, chỉ nêu một ví dụ - là một tay đáng gờm. Cướp lấy USB và bắt chúng. Sau đó, khi người đàn ông nói ngọng gọi điện - ông ta sẽ gọi - để hỏi mình đã giải quyết xong chưa, mình có thể nói...
“Tôi có thể nói rằng nó đã được giải quyết”, Stackhouse nói.
Gã đặt Điện thoại Không Số lên bàn làm việc của bà Sigsby và gửi một tin nhắn bằng suy nghĩ: Đừng đổ chuông. Mày sẽ không dám reo cho đến ba giờ sáng mai. Bốn hoặc năm giờ thì càng tốt hơn nữa.
“Hãy cho tao đủ thời...”
Điện thoại đổ chuông, và Stackhouse hét lên một tiếng giật mình. Rồi gã cười, mặc dù tim gã vẫn đang đập quá nhanh. Không phải Điện thoại Không Số mà là điện thoại riêng của gã. Điều đó có nghĩa là cuộc gọi đến từ Nam Carolina.
“Là Tim hay Luke?”
“Luke. Nghe tôi nói đây, tôi sẽ nói cho ông biết việc này sẽ diễn ra như thế nào.”