← Quay lại trang sách

◄ 4 ►

Kalisha bị lạc trong một ngôi nhà rất lớn và cô không biết làm thế nào để thoát ra, vì cô không biết mình đã tiến vào bằng cách nào. Cô ở trong một hành lang trông giống như hành lang ký túc xá ở Khu nửa trước, nơi cô đã ở một thời gian trước khi bị đưa đi và trước khi bộ não của cô bị tra tấn. Chỉ là hành lang này có tủ, gương, giá treo áo khoác và một cái gì đó trông giống như giá đựng ô với hình dáng như chân của một con voi. Có một chiếc điện thoại đặt trên chiếc bàn hình vuông, trông giống như chiếc điện thoại trong bếp của gia đình cô hồi còn ở nhà, và nó đang đổ chuông. Cô nhấc ống nghe lên, và bởi vì cô không thể bắt máy bằng câu nói mà cô đã được dạy từ khi lên bốn tuổi (“Nhà Benson đây”), nên cô chỉ nói xin chào.

“Hola? Me escuchas?” (Alô? Bạn có nghe thấy tôi không?) Đó là giọng của một cô gái, yếu ớt và tiếng được tiếng không do nhiễu sóng, hầu như không thể nghe thấy.

Kalisha biết từ hola vì cô đã có một năm học tiếng Tây Ban Nha, nhưng trong vốn từ vựng ít ỏi của cô không có từ escuchas. Tuy nhiên, cô biết cô gái đang nói gì và nhận ra đây là một giấc mơ.

“Có, ừm, tôi có thể nghe thấy bạn. Bạn ở đâu vậy? Bạn là ai?”

Nhưng cô gái biến mất.

Kalisha đặt điện thoại xuống và tiếp tục đi dọc theo hành lang. Cô ngó vào một căn phòng trông như phòng vẽ tranh trong một bộ phim thời xưa, sau đó nhìn vào một đại sảnh khiêu vũ. Sàn nhà là những ô vuông đen trắng khiến cô nghĩ đến Luke và Nick, đang chơi cờ ngoài sân chơi.

Một chiếc điện thoại khác bắt đầu đổ chuông. Cô vội vã bước đi nhanh hơn và bước vào một căn bếp hiện đại. Tủ lạnh được dán các bức ảnh, nam châm và một nhãn dán ghi BERKOWITZ ỨNG CỬ TỔNG THỐNG! Cô không biết Berkowitz là ai, nhưng cô biết đó là căn bếp của ông ấy. Điện thoại được treo trên tường. Nó lớn hơn cái đặt trên chiếc bàn vuông, chắc chắn lớn hơn cả cái trong bếp nhà Benson, gần giống như một chiếc điện thoại đồ chơi. Nhưng nó đang reo, vì vậy cô nhấc nó lên.

“Xin chào? Hola? Tên tôi là - me llamo - Kalisha.”

Nhưng người gọi không phải là cô gái Tây Ban Nha. Đó là một cậu bé. “Bonjour, vous m’entendez?” Tiếng Pháp. Bonjour là tiếng Pháp. Khác ngôn ngữ nhưng cùng một câu hỏi và lần này tín hiệu kết nối đã tốt hơn. Không nhiều, nhưng tốt hơn một chút.

“Có, này này, tôi nghe thấy bạn! Bạn ở...”

Nhưng cậu bé đã biến mất, và một chiếc điện thoại khác đổ chuông. Cô lao qua tủ đựng thức ăn và bước vào một căn phòng có những bức tường rơm và sàn nhà bằng đất thô, được trải kín phần lớn bởi một tấm thảm dệt đầy màu sắc. Đó là điểm dừng chân cuối cùng của một lãnh chúa châu Phi chạy trốn tên là Badu Bokassa, người đã bị một trong những nhân tình của mình đâm vào họng. Ngoại trừ sự thật là ông ta bị giết bởi một nhóm trẻ em cách xa hàng ngàn dặm. Bác sĩ Hendricks đã vẫy cây đũa thần của mình - tình cờ là một cây pháo bông rẻ tiền của ngày mùng Bốn tháng Bảy - và ông Bokassa gục xuống. Chiếc điện thoại trên tấm thảm còn to hơn, gần bằng kích thước của một chiếc đèn bàn. Ống nghe nặng trịch trong tay khi cô cầm nó lên.

Một cô gái khác, và âm thanh lần này rõ ràng như một tiếng chuông. Khi những chiếc điện thoại trở nên to hơn, dường như giọng nói cũng rõ ràng hơn.

“Zdravo, cujes li me?”

“Có, tôi nghe được rất rõ, nơi này là đâu vậy?”

Giọng nói biến mất, và một chiếc điện thoại khác đang reo. Nó ở trong một phòng ngủ treo một chiếc đèn chùm, và chiếc điện thoại này có kích thước bằng một chiếc ghế kê chân. Cô phải nhấc ống nghe bằng cả hai tay.

“Hallo, hoor je me?”

“Có! Chắc chắn rồi! Tôi hoàn toàn nghe rõ! Bạn hãy nói chuyện với tôi đi!”

Cậu bé không làm thế. Không có tín hiệu điện thoại. Chỉ đơn giản là biến mất.

Chiếc điện thoại tiếp theo nằm trong một căn phòng đầy nắng với mái trần bằng kính, và điện thoại to bằng cái bàn mà nó đang nằm bên trên. Tiếng chuông to đến nỗi làm tai cô đau nhức. Giống như tiếng chuông điện thoại đã được truyền qua bộ khuếch đại tại buổi biểu diễn nhạc rock. Kalisha chạy đến, lấy tay hất ống nghe ra khỏi điện thoại, không phải vì cô mong chờ tin tức mà cô muốn nó im đi trước khi nó làm thủng màng nhĩ của cô.

“Ciao!” Tiếng của một cậu bé oang oang. “Mi senti? MI SENTI?”

Và tiếng nói đó đã đánh thức cô dậy.