◄ 5 ►
Cô vẫn ở bên các bạn của cô - Avery, Nicky, George và Helen. Những người khác vẫn đang ngủ, nhưng không được dễ chịu cho lắm. George và Helen đang rên rỉ. Nicky đang lẩm bẩm điều gì đó và đưa tay ra, khiến cô nghĩ đến việc cô đã chạy đến bên chiếc điện thoại lớn để khiến nó dừng lại như thế nào. Avery đang vặn vẹo người và thở hổn hển mấy tiếng mà cô đã nghe: Hoor je me? Hoor je me?
Họ đang mơ những điều cô đã mơ, và khi cân nhắc đến việc bây giờ họ đã biến thành thứ gì - Học Viện đã biến họ thành thứ gì - ý nghĩ này hoàn toàn hợp lý. Họ đang tạo ra một kiểu sức mạnh tập thể, thần giao cách cảm cũng như di chuyển đồ vật bằng suy nghĩ, vậy tại sao họ không thể có cùng một giấc mơ? Câu hỏi duy nhất là ai trong số họ đã bắt đầu nó. Cô đoán là Avery, vì cậu bé là người mạnh nhất.
Một bầy ong, cô nghĩ. Đó chính là chúng ta lúc này. Một bầy những con ong tâm linh.
Kalisha đứng dậy và nhìn xung quanh, vẫn bị mắc kẹt trong đường hầm, điều này không thay đổi, nhưng cô nghĩ về mức độ của cái sức mạnh tập thể mà họ đã có. Có lẽ đó là lý do tại sao những đứa trẻ ở Khu A không ngủ, mặc dù đã khá muộn; cảm nhận về thời gian của Kalisha luôn rất tốt, và cô nghĩ lúc này ít nhất là chín giờ rưỡi, hoặc có lẽ muộn hơn một chút.
Tiếng vo vo to hơn bao giờ hết, và đã theo một chu kỳ: mmm-MMM-mmm-MMM. Cô cảm thấy thích thú (nhưng thực sự không ngạc nhiên) khi thấy các bóng đèn huỳnh quang trên cao cũng sáng theo chu kỳ cùng với tiếng vo vo này, sáng, mờ, sáng.
Những khả năng TK có thể thực sự nhìn thấy bằng mắt thường, cô nghĩ. Và tất cả những điều tốt đẹp nó mang lại cho chúng ta.
Pete Littlejohn, cậu bé tự đánh vào đầu và kêu ya-ya-ya-ya, đang đi về phía cô. Ở Khu nửa trước, Pete vừa dễ thương và vừa nóng nảy, giống như một đứa em trai bám theo bạn ở khắp mọi nơi và cố gắng nghe lỏm trong khi bạn và bạn gái của bạn đang chia sẻ với nhau những bí mật. Bây giờ khó mà nhận ra cậu bé với cái miệng chảy dãi trề xuống và đôi mắt vô hồn.
“Me eschusas?” Cậu bé nói. “Horst du mich?”
“Em cũng mơ thấy nó à”, Kalisha nói.
Pete không quan tâm, chỉ quay lưng về phía những người bạn lang thang của mình, lúc này nói gì đó nghe như styzez minny. Chỉ có Chúa mới biết đó là ngôn ngữ gì, nhưng Kalisha chắc chắn nó có cùng ý nghĩa như những ngôn ngữ khác.
“Tôi nghe thấy bạn”, Kalisha không chủ đích nói với một ai. “Nhưng bạn muốn gì?”
Trên khoảng một nửa đường hầm về phía cánh cửa bị khóa dẫn vào Khu nửa sau, ai đó đã viết lên tường bằng bút sáp màu. Kalisha đi tới để nhìn, lách qua vài đứa trẻ Khu A để đến đó. Dòng chữ viết hoa màu tím là GỌI ĐỊN THOẠI LỚN. TRẢ LỜI ĐỊN THOẠI LỚN. Vậy là các gork cũng mơ thấy nó, chỉ là trong khi vẫn còn thức. Với bộ não hầu như đã bị phá hủy, có lẽ họ lúc nào cũng mơ. Thật khủng khiếp, chỉ mơ, mơ và mơ, không bao giờ có thể tìm thấy thế giới thực.
“Em cũng mơ thấy à?”
Đó là Nick, đôi mắt sưng húp vì ngủ, mái tóc dựng lên thành từng cụm lỉa chỉa. Nhìn rất đáng yêu. Cô nhướn mày.
“Giấc mơ. Ngôi nhà lớn, những chiếc điện thoại ngày càng lớn phải không? Giống như trong truyện 500 Chiếc Mũ của Bartholomew Cubbins?
“Bartholomew là ai?”
“Cuốn truyện tranh của Dr. Seuss. Bartholomew liên tục cố gắng cởi mũ của mình cho nhà vua, và mỗi lần cậu bé cởi ra, lại có một chiếc mũ lớn hơn và thú vị hơn ở bên dưới.”
“Em chưa bao giờ đọc truyện đó, nhưng giấc mơ thì có. Em nghĩ nó đến từ Avery.” Cô ấy chỉ vào cậu bé, vẫn đang trong giấc ngủ say bởi hoàn toàn kiệt sức. “Hoặc ít nhất em ấy đã khởi xướng.”
“Anh không biết có phải em ấy tạo ra giấc mơ không, hay em ấy nhận được nó, rồi phóng đại nó và truyền đi. Anh không biết chắc điều ấy có quan trọng không.” Nick nghiên cứu thông điệp trên tường, rồi nhìn xung quanh. “Các gork đêm nay không ngủ.”
Kalisha cau mày nhìn anh. “Đừng gọi họ như vậy. Đó là một từ bỉ ổi. Giống như gọi em là mọi đen vậy.”
“Được rồi”, Nick nói, “Những người chịu thử thách tinh thần đêm nay không ngủ. Gọi thế được chứ?”
“Vâng.” Cô cười với anh.
“Đầu em sao rồi, Sha?”
“Tốt hơn rồi. Thực sự tốt. Còn anh?”
“Cũng thế.”
“Của tớ cũng vậy.” George nói khi đi đến chỗ họ. “Cảm ơn đã hỏi thăm. Hai người có gặp giấc mơ đó không? Những chiếc điện thoại lớn hơn và tiếng nói Xin chào? Bạn có nghe thấy tôi không?”
“Có”, Nick nói.
“Chiếc điện thoại cuối cùng đó, chiếc điện thoại ngay trước khi tớ thức dậy, to hơn cả tớ. Và tiếng vo vo mạnh hơn.” Sau đó, vẫn với giọng nói bình thản: “Các cậu nghĩ mất bao lâu để chúng quyết định thả khí độc vào chúng ta? Tớ ngạc nhiên vì chúng vẫn chưa làm vậy.”