◄ 7 ►
Tim đưa cho Wendy khẩu Glock và ra hiệu về phía hai tù nhân. Cô gật đầu. Khi cô đang đứng canh gác, Tim kéo cậu bé sang một bên. Họ đứng cạnh hàng rào, dưới vệt bóng đổ của những cành mộc lan.
“Luke, kế hoạch sẽ không bao giờ hiệu quả. Nếu chúng ta đến đó, xe van có thể chờ sẵn ở sân bay, nhưng nếu Học Viện này đúng như những gì cháu nói, hai chúng ta sẽ bị phục kích và bị giết chết khi ta đến. Các bạn của cháu và những đứa trẻ khác, cũng vậy. Chỉ còn lại Wendy và cô ấy sẽ làm hết sức có thể, nhưng cũng sẽ mất vài ngày trước khi họ đến được nơi ấy - chú biết cảnh sát hoạt động như thế nào khi có gì đó bất thường xảy ra. Nếu họ tìm thấy nơi này, sẽ không còn lại gì ngoài các thi thể. Thậm chí các thi thể cũng có thể biến mất. Cháu nói chúng có một hệ thống xử lý những...” Tim không biết nói thế nào cho đúng. “Cho những đứa trẻ đã bị sử dụng.”
“Cháu biết tất cả điều đó”, Luke nói. “Chuyện không phải là về chúng ta, mà là về họ. Những đứa trẻ. Tất cả những gì cháu đang làm là câu giờ. Có chuyện gì đó đang xảy ra ở Học Viện. Và không chỉ ở đó.”
“Chú không hiểu.”
“Cháu bây giờ đã mạnh hơn.” Luke nói. “Và chúng ta còn cách xa Học Viện một ngàn dặm. Cháu là một trong những đứa trẻ tại Học Viện, nhưng họ không chỉ còn là họ nữa. Nếu không, cháu không bao giờ có thể giật được khẩu súng của gã đó bằng suy nghĩ của cháu. Điều tốt nhất cháu làm được chỉ là di chuyển những khay pizza rỗng, chú nhớ chứ?”
“Luke, chú chỉ không...”
Luke tập trung. Trong một khoảnh khắc, cậu có hình ảnh chiếc điện thoại ở sảnh trước đang đổ chuông, và biết rằng nếu cuộc điện thoại đó được bắt máy, ai đó sẽ hỏi, “Bạn có nghe thấy tôi không?” Sau đấy, hình ảnh đó được thay thế bằng những chấm màu và tiếng vo vo lí nhí. Các đốm lờ mờ chứ không sáng rực, đó là điều tốt. Cậu muốn chỉ cho Tim thấy, nhưng không muốn làm chú ấy đau... và làm đau chú ấy là một điều rất dễ.
Tim vấp ngã về phía hàng rào lưới, như thể bị đẩy bởi một bàn tay vô hình, và giơ cẳng tay lên vừa kịp lúc để không bị đập mặt vào hàng rào.
“Tim?” Wendy gọi.
“Anh không sao”, Tim nói. “Hãy để mắt tới họ, Wendy.” Anh nhìn Luke. “Cháu làm phải không?”
“Nó không đến từ cháu, mà đến qua cháu”, Luke nói. Vì lúc này họ có thời gian (ít nhất có một chút), và vì cậu tò mò, cậu đã hỏi. “Chú cảm thấy nó như thế nào?”
“Một cơn gió cực mạnh.”
“Chắc chắn nó rất mạnh”, Luke nói. “Vì chúng cháu mạnh hơn khi cùng nhau. Đó là những gì Avery nói.”
“Đứa bé đó vẫn còn nhỏ.”
“Vâng. Cậu bé là người mạnh nhất mà chúng có trong một thời gian dài. Có lẽ nhiều năm. Cháu không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng cháu nghĩ chắc hẳn chúng đã đưa cậu bé xuống bể ngâm - trải qua một trải nghiệm cận tử giúp tăng cường Đèn Stasi, mà không có mũi tiêm hạn chế khả năng nào.”
“Chú không hiểu.”
Luke dường như không nghe thấy Tim nói. “Đó là một sự trừng phạt, cháu cá là vì đã giúp cháu trốn thoát.” Cậu nghiêng đầu về phía chiếc xe tải. “Bà Sigsby có lẽ biết. Thậm chí có lẽ đó là ý tưởng của bà ta. Dẫu sao, nó phản tác dụng. Chắc chắn là vậy, bởi vì họ đã nổi dậy. Những đứa trẻ Khu A đã có được sức mạnh thực sự. Avery đã mở khóa sức mạnh đó.”
“Nhưng không đủ mạnh để đưa họ thoát khỏi nơi họ mắc kẹt.”
“Vẫn chưa”, Luke nói. “Nhưng cháu nghĩ họ sẽ làm được.”
“Tại sao? Làm thế nào?”
“Chú đã khiến cháu suy nghĩ khi chú nói bà Sigsby và Stackhouse phải có ông chủ của riêng họ. Lẽ ra cháu nên tự mình nhận ra, nhưng cháu chưa bao giờ nhìn xa đến thế. Có lẽ vì bố mẹ và giáo viên là những ông chủ duy nhất của trẻ em. Nếu có nhiều ông chủ hơn, tại sao không có nhiều Học Viện hơn?”
Một chiếc ô tô rẽ vào trong bãi đỗ, đi ngang qua họ và biến mất trong nháy mắt với đèn hậu màu đỏ. Khi nó biến mất, Luke tiếp tục.
“Có lẽ Học Viện ở Maine là cơ sở duy nhất ở Mỹ, hoặc có thể còn một nơi khác ở Bờ Tây. Chú biết đấy, kiểu như một cặp ở hai phía đối xứng. Nhưng có thể có một nơi ở Anh... và ở Nga... và ở Ấn Độ... Trung Quốc... Đức... Hàn Quốc. Thật hợp lý, khi chú nghĩ về chuyện này.”
“Một cuộc chạy đua tâm trí thay vì một cuộc chạy đua vũ trang”, Tim nói. “Ý cháu muốn nói vậy?”
“Cháu không nghĩ đây là một cuộc đua. Cháu nghĩ tất cả các Học Viện đang hoạt động cùng nhau. Cháu không biết chắc chắn, nhưng cháu cảm thấy đúng như vậy. Cùng một mục tiêu. Kiểu như một mục tiêu tốt - giết một vài đứa trẻ để ngăn cuộc đua tự sát của loài người. Một thương vụ đánh đổi. Có Chúa mới biết nó đã diễn ra trong bao lâu, nhưng chưa bao giờ có một cuộc nổi dậy như bây giờ. Avery và những người bạn khác của cháu đã khởi xướng nó, nhưng nó có thể lan rộng. Nó có thể đã lan rộng.”
Tim Jamieson không phải là nhà sử học hay nhà khoa học xã hội, nhưng anh vẫn theo kịp các sự kiện hiện tại và anh nghĩ Luke có thể đúng. Cuộc nổi dậy - hay cuộc cách mạng, sử dụng một thuật ngữ ít mang tính miệt thị hơn - giống như một loại virus, đặc biệt là trong Thời đại Thông tin. Nó có thể lan rộng.
“Sức mạnh mà mỗi đứa trẻ trong đám chúng cháu sở hữu - lý do chúng bắt cóc chúng cháu và đưa chúng cháu đến Học Viện lúc đầu - chỉ là một chút ít. Sức mạnh của tất cả chúng cháu hợp lại sẽ mạnh hơn rất nhiều. Đặc biệt là những đứa trẻ Khu A. Vì nhận thức đã mất nên sức mạnh là tất cả những gì còn lại. Nhưng nếu có nhiều Học Viện hơn, nếu những đứa trẻ tại đó biết chuyện gì đang xảy ra ở Học Viện của chúng cháu và nếu tất cả bọn họ cùng nhau hợp tác...”
Luke lắc đầu. Cậu lại đang nghĩ về chiếc điện thoại ở sảnh trước, chỉ có điều nó đã phát triển đến kích thước khổng lồ.
“Nếu điều đó xảy ra, sẽ là một chuyện lớn, và ý cháu là cực kỳ lớn. Đó là lý do tại sao chúng ta cần thời gian. Nếu Stackhouse nghĩ rằng cháu là một thằng ngốc đang rất háo hức cứu bạn bè của mình, đến nỗi thực hiện một thỏa thuận ngu ngốc, điều đó thật tốt.”
Tim vẫn có thể cảm nhận được cơn gió quái quỷ đã đẩy anh vào hàng rào. “Chúng ta không hẳn đến đó để cứu lũ trẻ, đúng không?”
Luke nhìn Tim một cách nghiêm túc. Với khuôn mặt thâm tím bẩn thỉu và một bên tai bị băng bó, cậu trông giống đứa trẻ vô hại nhất trên đời. Rồi cậu mỉm cười, và trong một khoảnh khắc, cậu trông không còn vô hại nữa.
“Không. Chúng ta sẽ thu thập những mảnh ghép.”