← Quay lại trang sách

◄ 8 ►

Kalisha Benson, Avery Dixon, George Iles, Nicholas Wilholm, Helen Simms.

Năm đứa trẻ ngồi ở phía cuối đường hầm, bên cạnh cánh cửa bị khóa dẫn tới tầng F của Khu nửa trước. Katie Givens và Hal Leonard đã ngồi với họ một lúc, nhưng bây giờ họ lại gia nhập cùng những đứa trẻ Khu A, lang thang khi chúng lang thang, cùng nắm tay khi họ quyết định tạo một vòng tròn. Len cũng vậy, và những hy vọng của Kalisha về Iris đang mất dần, mặc dù cho tới giờ Iris vẫn chỉ nhìn những đứa trẻ Khu A tạo vòng tròn, rồi tách ra, rồi lại hợp thành một vòng tròn. Helen đã hồi phục, hoàn toàn trở lại với họ. Tình trạng của Iris có lẽ đã quá trầm trọng. Điều này tương tự với Jimmy Cullum và Donna Gibson, những đứa trẻ mà Kalisha đã biết từ khi ở Khu nửa trước - nhờ vào căn bệnh thủy đậu, cô đã ở đây lâu hơn nhiều so với những cư dân bình thường. Những đứa trẻ Khu A khiến cô thấy buồn, nhưng Iris còn làm cô buồn hơn. Cô ấy đã bị hủy hoại quá mức để có thể phục hồi... ý nghĩ đó...

“Thật kinh khủng”, Nicky nói.

Cô vờ nhìn anh, mắng. “Anh ở trong đầu em đấy à?”

“Ừ, nhưng không đọc quá sâu suy nghĩ của em đâu”, Nicky nói và Kalisha khịt mũi.

“Bây giờ tất cả chúng ta đều ở trong đầu của nhau.” George nói. Cậu chĩa ngón cái về phía Helen. “Các cậu có thực sự nghĩ là tớ muốn biết trong bữa tiệc pyjama của một người bạn, cô ấy đã cười nhiều tới nỗi tè ra quần không? Đó thật sự là một trường hợp QUÁ NHIỀU THÔNG TIN.”

“Còn tốt hơn là phát hiện ra cậu lo lắng về bệnh vẩy nến trên người cậu...”, Helen bắt đầu phản pháo, nhưng Kalisha bảo cô ấy im lặng.

“Cậu nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi?” George hỏi.

Kalisha nhìn cổ tay trần của mình. “Trông như tớ có đồng hồ à?”

“Anh có cảm giác là mười một giờ”, Nicky nói.

“Cậu biết điều gì buồn cười không?” Helen lên tiếng. “Tớ luôn ghét tiếng vo vo. Tớ biết nó đang ăn mòn bộ não của mình.”

“Tất cả chúng ta đều biết.” George nói.

“Giờ tớ lại thấy khá thích tiếng đó.”

“Bởi vì đó là năng lượng, là nguồn điện.” Nicky nói. “Nguồn điện của chúng, cho tới khi chúng ta lấy lại nó.”

“Sóng tải [118] ”, George nói. “Và giờ nó đang trở nên ổn định. Chỉ chờ được phát sóng.”

Alô, bạn có nghe thấy tôi không? Kalisha nghĩ, và cơn rùng mình khiến cô run rẩy cũng không hẳn là một cảm giác khó chịu.

Một vài trẻ ở Khu A đã nắm tay nhau. Iris và Len tham gia cùng họ. Tiếng vo vo lại vào chu kỳ tăng lên. Những bóng đèn huỳnh quang phía trên đầu cũng như vậy. Sau đó, họ buông tay và tiếng vo vo trở lại mức thấp như trước đó.

“Cậu ấy đang ở trên không trung”, Kalisha nói. Không ai trong số họ cần phải hỏi cô ấy đang có ý nói đến ai.

“Tớ muốn bay một lần nữa”, Helen nói một cách đăm chiêu. “Tớ sẽ thích điều đó.”

“Chúng sẽ chờ cậu ấy tới chứ, Sha?” Nicky hỏi. “Hay sẽ bơm luôn khí độc? Em đang nghĩ gì vậy?”

“Từ khi nào mà em trở thành Giáo sư X chứ?” Cô thúc nhẹ khuỷu tay vào người Avery “Tỉnh dậy đi, Avester. Tỉnh ngủ nào.”

“Em dậy rồi”, Avery nói. Thực sự không hoàn toàn như vậy; cậu bé vẫn đang mơ màng, tận hưởng tiếng vo vo. Nghĩ về những chiếc điện thoại ngày càng lớn hơn, giống như những chiếc mũ của Bartholomew Cubbins trở nên to hơn và đẹp mắt hơn. “Chúng sẽ chờ. Chúng phải làm vậy, vì nếu có bất cứ điều gì xảy ra với chúng ta, Luke sẽ biết. Và chúng ta sẽ đợi cho đến khi anh ấy tới đây.”

“Vậy khi nào cậu ấy đến?” Kalisha hỏi.

“Chúng ta hãy sử dụng điện thoại”, Avery nói. “Điện thoại lớn. Tất cả chúng ta cùng nhau.”

“Nó lớn cỡ nào?” George nghe có vẻ khó chịu. “Bởi vì cái cuối cùng anh thấy rất lớn. To gần bằng anh.”

Avery chỉ lắc đầu. Mí mắt sụp xuống. Rốt cuộc, cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, và đã quá giờ đi ngủ từ rất lâu.

Những đứa trẻ ở Khu A - thật khó để không nghĩ chúng là các gork, ngay cả đối với Kalisha - vẫn đang nắm tay nhau. Phía trên đầu chúng, ánh đèn trở nên sáng bừng; một ống đèn huỳnh quang đã bị cháy. Tiếng vo vo mạnh hơn và to hơn. Đám nhân viên Học Viện sẽ cảm nhận được nó từ Khu nửa trước, Kalisha chắc chắn như vậy - Joe và Hadad, Chad và Dave, Priscilla và cả tên Zeke hèn hạ đó. Những kẻ còn lại cũng vậy. Liệu chúng có cảm thấy sợ hãi không? Có lẽ một chút, nhưng...

Nhưng chúng tin rằng chúng ta bị mắc kẹt, cô nghĩ. Chúng tin rằng chúng vẫn an toàn. Chúng tin rằng cuộc nổi dậy đã được ngăn chặn. Hãy cứ để chúng tiếp tục tin như thế.

Đâu đó có một chiếc điện thoại lớn - chiếc điện thoại lớn nhất, một chiếc điện thoại với các máy nhánh trong nhiều căn phòng. Nếu họ gọi vào chiếc điện thoại đó (khi họ gọi điện thoại, vì họ không còn lựa chọn nào khác), sức mạnh trong đường hầm mà họ bị mắc kẹt này sẽ mạnh hơn bất kỳ quả bom nào từng phát nổ trên trái đất hoặc bên dưới bề mặt trái đất. Tiếng vo vo đó, bây giờ chỉ là một sóng tải, có thể phát triển thành một rung chấn đủ làm đổ sập các tòa nhà, có thể phá hủy toàn bộ các thành phố. Cô không biết chắc, nhưng cô nghĩ có thể đúng như vậy. Có bao nhiêu đứa trẻ, mà đầu của chúng bây giờ trống rỗng - ngoại trừ sức mạnh mà chúng có bởi mọi thứ khác đã bị tước đoạt, đang chờ một cuộc gọi trên điện thoại lớn? Một trăm? Năm trăm? Thậm chí có thể nhiều hơn, nếu có các Học Viện khác trên khắp thế giới.

“Nicky?”

“Gì vậy?” Anh cũng đang lơ mơ, và có vẻ cáu kỉnh.

“Có lẽ chúng ta có thể bật nó lên”, cô nói, và không cần phải biết cụ thể nó là cái gì. “Nhưng nếu chúng ta bật nó... chúng ta có thể tắt nó đi không?”

Nicky ngẫm nghĩ rồi mỉm cười. “Anh không biết. Nhưng sau những gì chúng đã làm với chúng ta... thật lòng mà nói, em thân yêu ạ, anh cóc quan tâm.”