◄ 10 ►
Mười hai giờ mười lăm.
Chiếc máy bay Challenger với số hiệu 940NF ở phía đuôi và dòng chữ XƯỞNG GIẤY MAINE ở bên hông đang bay từ phía bắc hướng tới Maine ở độ cao 12.000 mét. Nhờ lực đẩy của dòng khí quyển, tốc độ máy bay dao động nhẹ nhàng giữa 520 và 550 dặm một giờ.
Việc họ đến Alcolu và sau đó cất cánh mà không gặp vấn đề gì, chủ yếu là vì bà Sigsby có thẻ thông hành VIP từ Regal Air FBO, và bà vô cùng sẵn lòng sử dụng nó. Bà đánh hơi được một cơ hội - dù mong manh, nhưng vẫn có - để trốn thoát khỏi chuyện này mà còn sống. Challenger đứng trên đường băng trong sự huy hoàng và đơn độc với cầu thang đã hạ xuống. Tim tự kéo cầu thang lên, đóng cửa lại, rồi đập vào cánh cửa buồng lái đóng kín bằng báng súng Glock của vị phó cảnh sát đã chết.
“Tôi nghĩ rằng tất cả chúng tôi đã sẵn sàng. Nếu bảng điều khiển của các anh cũng đã bật hết đèn xanh, chúng ta đi thôi.”
Không có câu trả lời từ phía bên kia của cánh cửa, nhưng các động cơ bắt đầu quay vòng. Hai phút sau họ cất cánh. Bây giờ họ đang ở đâu đó phía trên khu vực Tây Virginia, theo như màn hình trên khoang máy bay, và DuPray đang ở phía sau. Tim không nghĩ tới việc rời đi quá đột ngột như vậy, và chắc chắn không phải trong hoàn cảnh tệ hại như thế này.
Evans đang gà gật, và Luke đang say giấc nồng. Chỉ có bà Sigsby vẫn còn thức, ngồi thẳng, nhìn chằm chằm vào mặt Tim. Có gì đó gian xảo trong đôi mắt to vô cảm ấy. Viên thuốc giảm đau cuối cùng của bác sĩ Roper có thể sẽ giúp ích, nhưng bà ta đã từ chối mặc dù phải chịu đựng những cơn đau khá tồi tệ. Vết thương nghiêm trọng của bà ta đã được điều trị, nhưng dù vậy vẫn còn khá đau đớn.
“Tôi tin anh có kinh nghiệm làm việc trong lực lượng hành pháp”, bà ta nói. “Qua cách hành xử và phản ứng của anh - rất nhanh và giỏi.”
Tim không nói gì, chỉ nhìn bà ta. Anh đặt khẩu Glock trên ghế ngay sát bên mình. Bóp cò một khẩu súng ở độ cao 12.000 mét là một ý tưởng tệ hại, và thực sự, tại sao anh phải bắn chứ, kể cả nếu họ đang bay thấp hơn nhiều? Làm vậy chính là giúp mụ chó chết này đến nơi bà ta muốn.
“Tôi không hiểu tại sao anh lại đồng ý với kế hoạch này.” Bà ta hất đầu về phía Luke, cậu bé mà - với khuôn mặt lấm lem và một bên tai băng bó - trông còn bé hơn mười hai tuổi. “Cả hai chúng ta đều biết cậu ta muốn cứu bạn bè và tôi nghĩ cả hai chúng ta đều biết kế hoạch thật ngớ ngẩn. Ngu ngốc, thật sự thế. Vậy mà anh lại đồng ý. Tại sao vậy, Tim?”
Tim không nói gì.
“Tại sao anh lại dính vào vụ việc vẫn là một bí ẩn đối với tôi. Hãy giải thích cho tôi đi?”
Anh không có ý định giải thích. Trong suốt bốn tháng tập sự tân binh, điều đầu tiên anh được sĩ quan cố vấn dày dạn kinh nghiệm truyền dạy là thế này: bạn là người đặt câu hỏi cho tội phạm, chứ không bao giờ cho phép tội phạm đặt câu hỏi cho bạn.
Ngay cả khi anh có ý định trả lời, anh cũng không chắc nên nói gì để nghe không có vẻ quá mất trí. Liệu anh có thể nói với bà ta rằng sự có mặt của anh trên chiếc máy bay tối tân này, loại máy bay chỉ dành cho những người đàn ông và phụ nữ giàu có, là một sự ngẫu nhiên? Rằng trước đó, có một người đàn ông phải đến thành phố New York nhưng lại bất ngờ đứng lên khỏi ghế trên một chiếc máy bay bình thường hơn nhiều, đồng ý từ bỏ chỗ ngồi của mình để có được một khoản tiền mặt và một phiếu giảm giá nhà nghỉ? Rằng tất cả mọi thứ - đi nhờ xe về phía bắc, giao thông tắc nghẽn trên đường liên bang số 95, đi bộ đến DuPray, công việc gác đêm - đều bắt nguồn từ hành động bốc đồng đó? Hay anh có thể nói rằng đó là số phận? Rằng anh được đưa đến DuPray bởi bàn tay của một người chơi cờ khổng lồ, để cứu cậu bé đang ngủ từ tay những kẻ đã bắt cóc và muốn vắt kiệt trí óc phi thường của cậu bé đó? Và nếu đúng vậy, thì cảnh sát trưởng John, Tag Faraday, George Burkett, Frank Potter và Bill Wicklow là gì? Chỉ là những quân tốt thí mạng trong ván cờ lớn? Còn anh là quân cờ nào? Sẽ thật tốt khi tự tin rằng mình là một quân mã - quân hiệp sĩ, nhưng có nhiều khả năng, anh cũng chỉ là một quân tốt khác.
“Bà chắc chắn không muốn uống viên thuốc giảm đau chứ?” Tim hỏi.
“Anh không có ý định trả lời câu hỏi của tôi sao?”
“Chính xác, thưa bà.” Tim quay đầu và nhìn ra ngoài bóng tối, có một vài ánh sáng ở bên dưới, như những con đom đóm dưới giếng.