← Quay lại trang sách

◄ 11 ►

Giữa đêm.

Điện thoại rung lên những tiếng khàn khàn. Stackhouse trả lời. Giọng nói ở đầu bên kia là của một hộ tá đã hết giờ trực, một người đàn ông tên Ron Church. Chiếc xe van được yêu cầu đã có mặt tại sân bay, Church nói. Denise Allgood, một kỹ thuật viên hết giờ trực (mặc dù vậy, tất cả bọn họ đều được cho là đang làm nhiệm vụ vào lúc này), đã lái chiếc xe sedan của Học Viện theo sau Church. Theo kế hoạch, sau khi để xe van lại trên đường băng, Ron sẽ quay trở lại đây cùng với Denise. Nhưng hai người đó còn có việc khác để làm, Stackhouse biết. Rốt cuộc, việc của gã là phải biết mọi thứ. Gã cảm thấy chắc chắn khi cậu bé đến, Ron và Denise cũng sẽ rời đi và tới bất cứ nơi nào không phải nơi đây. Cũng không sao. Mặc dù thật tệ khi càng ngày càng có nhiều người bỏ đi, nhưng có lẽ đó là điều tốt nhất cho họ. Đã đến lúc vạch ra một giới hạn cho hoạt động này. Gã ta có đủ người của mình ở lại cho hành động cuối cùng, đó mới là điều quan trọng.

Luke và người bạn Tim của cậu sẽ xuống máy bay, gã không còn nghi ngờ gì về điều đó. Dù mọi chuyện có đủ tốt đẹp để gọi điện cho người đàn ông nói ngọng ở đầu bên kia Điện thoại Không Số hay không. Điều đó nằm ngoài tầm kiểm soát của Stackhouse, và suy nghĩ ấy là một sự giải thoát. Gã nghĩ gã đã có trong mình chút tư tưởng về thuyết định mệnh, giống như một con virus ngủ yên kể từ những ngày gã còn ở Iraq và Afghanistan, và gã không hề nhận ra điều đó cho đến tận bây giờ. Gã sẽ làm những gì có thể, và không một ai có thể làm tốt hơn gã được nữa. Chó cứ sủa và đoàn người cứ đi.

Có tiếng gõ cửa và Rosalind ló vào. Bà ta đã làm gì đó với mái tóc của mình, và là một sự tiến bộ. Gã không chắc lắm về chiếc bao da mà bà ta đeo trên vai. Nhìn nó hơi siêu thực, giống như một con chó đội mũ sinh nhật vậy.

“Gladys ở đây, ngài Stackhouse.”

“Cho cô ấy vào.”

Gladys bước vào. Có một chiếc mặt nạ khí lủng lẳng dưới cằm cô ta. Mắt cô ta đỏ hoe. Stackhouse nghi ngờ liệu có phải cô ta đã khóc, không thì sự khó chịu ở mắt có lẽ xuất phát từ bất cứ loại thuốc tệ hại nào mà cô ta đã pha trộn. “Nó đã sẵn sàng. Tất cả những gì tôi cần làm là thêm dung dịch tẩy rửa bồn cầu. Ngài Stackhouse, ngài chỉ cần ra lệnh, chúng tôi sẽ thả khí độc.” Cô ta lắc đầu rất nhanh và mạnh. “Tiếng vo vo đó đang khiến tôi phát điên.”

Chỉ cần nhìn cô, tôi biết cô gần như đã sắp điên rồi, Stackhouse nghĩ, nhưng cô ta nói đúng về tiếng vo vo. Vấn đề là, bạn không thể quen được với nó. Chỉ cần bạn nghĩ mình có thể, nó sẽ càng to hơn - chính xác không phải là trong tai bạn, mà trong đầu bạn. Sau đó, cùng lúc, nó sẽ trở lại bình thường và dễ chịu hơn được một chút.

“Tôi đã nói chuyện với Felicia”, Gladys nói. “Ý tôi là bác sĩ Richarson. Cô ta đang theo dõi chúng trên màn hình. Cô ta nói rằng tiếng vo vo trở nên mạnh hơn khi chúng nắm tay nhau và giảm xuống khi chúng buông tay ra.”

Stackhouse đã tự mình tìm hiểu điều đó. Việc này chẳng khó hiểu như khoa học tên lửa, như người ta thường nói.

“Sẽ sớm thôi, đúng không ngài?”

Gã nhìn đồng hồ. “Tôi nghĩ khoảng ba giờ, tầm đó. Hệ thống HVAC đã ở trên mái nhà rồi chứ?”

“Vâng.”

“Có lẽ tôi sẽ gọi cô khi thời điểm đến, Gladys, nhưng tôi không biết. Mọi thứ có thể sẽ xảy ra rất nhanh. Nếu cô nghe thấy tiếng súng nổ từ phía trước tòa nhà điều hành, hãy kích hoạt khí clo cho dù cô có nhận được lệnh từ tôi hay không. Sau đó rời đi. Đừng quay lại vào trong, chỉ cần chạy dọc theo mái nhà đến Chái nhà Phía đông của Khu nửa trước. Cô hiểu chứ?”

“Vâng, thưa ngài!” Cô nở một nụ cười rạng rỡ. Đó là nụ cười mà những đứa trẻ rất ghét.