◄ 12 ►
Mười hai giờ ba mươi.
Kalisha đang nhìn những đứa trẻ Khu A và nghĩ đến ban nhạc diễu hành ở bang Ohio. Bố cô rất yêu thích đội bóng bầu dục Buckeyes, và cô luôn xem những trận bóng cùng ông - vì cô rất quấn bố - nhưng phần duy nhất cô thực sự quan tâm là chương trình giải lao, khi ban nhạc (“Niềm tự hàooo của Buckeyes!” người phát thanh viên luôn reo lên như vậy) sẽ chiếm sân, chơi nhạc cụ và tạo ra đủ thứ hình dạng chỉ có thể thấy rõ từ phía trên cao - mọi thứ, từ biểu tượng chữ S trên ngực siêu nhân cho đến một con khủng long tuyệt vời trong công viên kỷ Jura, đi xung quanh với cái đầu gật gật của nó.
Những đứa trẻ ở Khu A không có nhạc cụ, và tất cả những gì chúng tạo ra khi chúng nắm tay nhau chỉ là một vòng tròn - không tròn lắm, bởi vì đường hầm hẹp - nhưng tất cả chúng đều... từ dành cho nó là...
“Đồng bộ hóa”, Nicky nói.
Cô nhìn quanh, giật mình. Anh mỉm cười với cô, đang vuốt tóc ra sau để nhìn cô rõ hơn, hãy công nhận đi, thật cuốn hút.
“Đó là một từ khá to tát ngay cả đối với một cậu bé da trắng.” Kalisha nói.
“Anh lây từ Luke đó.”
“Anh nghe thấy cậu ấy à? Anh đã liên lạc được với cậu ấy rồi à?”
“Gần như thế. Lúc được lúc không. Thật khó để phân biệt được đâu là suy nghĩ của anh, đâu là suy nghĩ của cậu ấy. Nó hiệu quả khi anh ngủ. Khi thức dậy, suy nghĩ của anh bị ngăn lại.”
“Như kiểu bị can thiệp ấy à?”
Anh nhún vai. “Anh đoán thế. Nhưng nếu em mở rộng tâm trí, anh chắc chắn em cũng có thể nghe thấy cậu ấy. Cậu ấy truyền suy nghĩ thậm chí còn rõ ràng hơn cả lúc họ tạo thành một vòng tròn.” Anh gật đầu về phía những đứa trẻ Khu A, những người tiếp tục lang thang không mục đích. Jimmy và Donna đang đi cùng nhau, vung đôi nắm đấm của họ lên. “Muốn thử không?”
Kalisha cố gắng ngừng suy nghĩ. Ban đầu hóa ra thật khó khăn, nhưng khi cô ấy lắng nghe âm thanh vo vo, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn. Tiếng vo vo giống như kiểu nước súc miệng vậy, chỉ là dành riêng cho não.
“Có gì hài hước trong câu nói đó, K?”
“Không có gì.”
“Ồ, anh hiểu rồi”, Nicky nói. “Súc não thay vì súc miệng. Anh thích câu đùa này đấy.”
“Em đang cảm nhận thấy gì đó, nhưng không nhiều. Cậu ấy có lẽ đang ngủ.”
“Có lẽ vậy. Nhưng cậu ấy sẽ sớm thức dậy, anh nghĩ thế. Bởi vì chúng ta đã thức dậy.”
“Đồng bộ hóa”, cô nói. “Đó là một từ thật xịn xò. Và nó cũng giống như cậu ấy. Anh có nhớ những cái mã bọn chúng thường cho chúng ta để mua đồ trong máy bán hàng không? Luke gọi chúng là thu nhập. Đó cũng là một từ xịn xò khác.”
“Luke đặc biệt bởi vì cậu ấy rất thông minh.” Nicky nhìn Avery, cậu nhóc đang dựa người vào Helen, cả hai đều ngủ say. “Còn Avester đặc biệt chỉ bởi vì... ừm...”
“Chỉ bởi vì em ấy là Avery.”
“Đúng thế.” Nicky cười toe toét. “Và những kẻ ngốc đó đã đến và tăng cường sức mạnh, nhưng lại quên không gắn một cái phanh hãm cho cậu nhóc.”
Nụ cười của anh ấy, phải công nhận đi, cũng hấp dẫn như đôi mắt của anh ấy vậy. “Em biết đấy, hai người họ cùng nhau đã đưa chúng ta tới đây. Luke là sô cô la, Avery là bơ đậu phộng. Thiếu một trong hai, sẽ không có gì thay đổi. Khi kết hợp, họ trở thành thanh kẹo bơ đậu phộng Reese sẽ làm nổ tung nơi này.”
Cô bật cười. Thật là ngu ngốc khi nghĩ như vậy, nhưng cũng khá chính xác. Ít nhất cô cũng hy vọng thế. “Mặc dù vậy, chúng ta vẫn bị mắc kẹt. Giống như những con chuột trong một đường ống bị bít kín.”
Đôi mắt xanh của anh nhìn vào đôi mắt nâu của cô. “Chúng ta sẽ không còn ở lại đây lâu nữa, em biết mà.”
Kalisha nói, “Chúng ta sẽ chết, phải không? Nếu bọn chúng không thả hơi độc vào chúng ta, vậy thì...” Cô nghiêng đầu về phía những đứa trẻ Khu A, họ lại tạo vòng tròn. Tiếng vo vo mạnh lên. Ánh đèn trên đầu chúng lại sáng lên. “Nó sẽ xảy ra khi họ mất kiểm soát. Và cả những đứa trẻ khác, ở bất cứ đâu.”
Điện thoại, suy nghĩ của cô hiện lên trong đầu anh. Điện thoại lớn.
“Có lẽ”, Nicky nói. “Luke nói rằng chúng ta sẽ kéo bọn chúng xuống mồ như Samson đã kéo bọn Philistine xuống mồ. Anh không biết câu chuyện này - không ai trong gia đình anh quan tâm tới Kinh thánh - nhưng anh hiểu.”
Kalisha biết câu chuyện này, và cô rùng mình. Cô lại nhìn Avery, và nghĩ về một câu nói khác từ Kinh thánh: một đứa trẻ sẽ dẫn dắt họ.
“Em có thể nói với anh điều này không?” Kalisha nói. “Anh có thể sẽ cười em, nhưng em không quan tâm.”
“Em nói đi.”
“Em muốn anh hôn em.”
“Chính xác đó không phải là một nhiệm vụ khó khăn”, Nicky nói. Anh mỉm cười.
Cô nghiêng người về phía anh. Anh cúi xuống. Họ hôn nhau trong tiếng vo vo.
Điều này thật tuyệt, Kalisha nghĩ. Mình nghĩ nó sẽ rất tuyệt vời và đúng là vậy.
Suy nghĩ của Nicky cũng xuất hiện cùng với tiếng vo vo: Hãy thử lần hai nào. Xem liệu nó có tuyệt vời gấp đôi không.