◄ 13 ►
Một giờ năm mươi phút.
Máy bay Challenger hạ cánh xuống đường băng của một bãi đáp tư nhân thuộc sở hữu của một công ty bình phong có tên Xưởng Giấy Maine. Nó chạy trên đường băng nối tới một tòa nhà nhỏ tối đèn. Khi tới nơi, ba chiếc đèn cảm biến trên nóc nhà được kích hoạt, chiếu sáng một máy tiếp điện cho máy bay và một máy bốc dỡ hàng thủy lực. Chiếc xe đang chờ không phải là xe van lớn mà là một chiếc Chevrolet Suburban chín chỗ. Một chiếc xe màu đen với các cửa sổ kính mờ. Bà Annie Mồ Côi hẳn sẽ thích điều này.
Challenger di chuyển tới gần chiếc Suburban và tắt động cơ. Trong một khoảnh khắc, Tim không hoàn toàn chắc các động cơ đã được tắt đi chưa, bởi vì anh nghe thấy tiếng vo vo từ phía xa xa.
“Đó không phải là máy bay”, Luke nói. “Đó là những đứa trẻ. Âm thanh này sẽ ngày càng rõ khi chúng ta đến gần hơn.”
Tim đi đến trước cabin, đẩy cần gạt lớn màu đỏ để mở cửa xuống cầu thang. Họ sẽ xuống đường băng cách chiếc xe Suburban chưa đầy hai mét.
“Được rồi”, anh nói, khi quay lại về phía những người khác. “Đến nơi rồi. Nhưng trước khi chúng ta đi, bà Sigsby, tôi có thứ này cho bà.”
Trên chiếc bàn trong khu nghỉ của chiếc Challenger, anh đã tìm thấy rất nhiều tờ rơi quảng cáo về các thành tích hoàn toàn không có thật của Xưởng Giấy Maine, và nửa tá mũ lưỡi trai của Xưởng Giấy Maine. Anh đưa một chiếc mũ cho bà ta và lấy một chiếc khác cho mình.
“Hãy đội cái này lên. Ấn thật chặt xuống. Tóc của bà ngắn, sẽ không khó để nhét gọn vào trong mũ.”
Bà Sigsby nhìn chiếc mũ với sự tức tối. “Tại sao?”
“Bà sẽ đi trước. Nếu có người đang chờ để phục kích chúng tôi, tôi muốn bà thu hút hỏa lực.”
“Tại sao họ lại đưa người phục kích ở đây khi chúng ta đang tới đó?”
“Tôi thừa nhận điều đó có thể không xảy ra, vì vậy bà không phải lo khi phải đi trước đâu.” Tim đội chiếc mũ lưỡi trai của mình, quay ngược lưỡi trai ra sau, với dải băng chỉnh kích thước mũ để ngang trán. Luke nghĩ rằng chú ấy quá già để đội một chiếc mũ theo cách đó - đó là kiểu của trẻ con - nhưng cậu giữ im lặng. Cậu nghĩ có lẽ đó là cách chuẩn bị tâm lý của Tim. “Evans, anh đi sau bà ta.”
“Không”, Evans nói. “Tôi sẽ không rời khỏi máy bay này. Tôi không chắc tôi có thể, kể cả khi tôi có muốn. Chân tôi quá đau. Tôi không thể đi nổi.”
Tim cân nhắc, rồi nhìn Luke. “Cháu nghĩ sao?”
“Hắn nói thật”, Luke nói. “Hắn phải nhảy lò cò xuống cầu thang và nó lại dốc. Hắn có thể ngã.”
“Tôi không nên ở đây ngay từ đầu”, bác sĩ Evans nói. Một giọt nước mắt lớn chảy ra từ một bên mắt của gã. “Tôi là một bác sĩ!”
“Ông là một bác sĩ quái vật”, Luke nói. “Ông đã nhìn những đứa trẻ gần như chết đuối - chúng nghĩ chúng đã chết đuối - và ông ghi chép lại. Có những đứa trẻ đã chết vì họ bị sốc phản vệ trước những mũi tiêm mà ông và Hendricks đã tiêm vào họ. Và những đứa trẻ còn sống mà không hề giống như còn sống chút nào, đúng chưa? Nói cho ông biết, tôi rất muốn giẫm lên cái chân đau đó của ông. Dí gót chân của tôi vào đúng chỗ đau.”
“Không!” Evans rú lên. Gã co rúm người trên ghế và thu cái chân đang sưng phồng ra phía sau cái chân lành.
“Luke”, Tim nói.
“Chú đừng lo”, Luke nói. “Cháu rất muốn nhưng cháu sẽ không làm vậy. Nếu làm thế thì cháu sẽ giống hắn.” Cậu nhìn bà Sigsby. “Bà không có sự lựa chọn nào hết. Hãy đứng lên và đi xuống cầu thang.”
Bà Sigsby giật mạnh chiếc mũ Xưởng Giấy và đứng dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ phẩm giá nhất có thể. Luke bắt đầu đi theo sau lưng bà ta, nhưng Tim giữ cậu lại. “Cháu sẽ đi sau chú. Bởi vì cháu là người quan trọng.”
Luke không tranh cãi.
Bà Sigsby đứng trên đầu cầu thang máy bay và đưa hai tay lên đầu. “Tôi là Sigsby! Nếu có ai đó ở ngoài kia, đừng bắn!”
Luke bắt được suy nghĩ của Tim rất rõ ràng: Bà ta không tự tin như bà ta đã tuyên bố.
Không có lời đáp lại; không có âm thanh nào bên ngoài ngoại trừ tiếng dế, không có âm thanh nào bên trong trừ tiếng vo vo mờ nhạt. Bà Sigsby bước chầm chậm xuống cầu thang, giữ chặt lan can mỗi lần bước xuống với cái chân đau.
Tim gõ cửa buồng lái bằng báng súng. “Cảm ơn nhé, các quý ông. Chuyến bay rất tốt đẹp. Các anh vẫn có một hành khách trên máy bay. Hãy đưa ông ta đến bất cứ nơi nào các anh muốn.”
“Hãy đưa hắn xuống địa ngục”, Luke nói. “Vé một chiều, không khứ hồi.”
Tim bắt đầu bước xuống, chuẩn bị cho một phát súng có thể xảy đến - anh đã không dự liệu được là bà ta sẽ kêu lên và xưng danh. Tất nhiên, lẽ ra anh nên đoán trước được. Trong lúc này, không có phát súng nào.
“Bà ngồi ghế đằng trước”, Tim nói với Sigsby. “Luke, cháu ngồi sau bà ta. Chú sẽ cầm súng, nhưng cháu sẽ hỗ trợ chú. Nếu bà ta cố gắng làm chú phân tán, cháu hãy sử dụng cái trò ma thuật tinh thần của cháu. Cháu hiểu chứ?”
“Vâng”, Luke nói và trèo lên ghế sau.
Bà Sigsby ngồi xuống và thắt dây an toàn. Khi bà đưa tay ra định đóng cửa, Tim lắc đầu. “Chưa được.” Anh đứng với một tay đặt lên cánh cửa xe đang mở và tay kia cầm điện thoại gọi Wendy, đang an toàn trong phòng của cô ấy tại nhà nghỉ Econo Lodge tại Beaufort.
“Đại bàng đã hạ cánh.”
“Hai người ổn chứ?” Kết nối rất tốt, lẽ ra lúc này cô đang ở bên anh. Anh ước gì được vậy, nhưng rồi nhớ ra họ đang đi đâu.
“Cho đến nay thì đều ổn. Hãy sẵn sàng. Anh sẽ gọi cho em khi mọi việc kết thúc.”
Nếu có thể, anh nghĩ.
Tim đi vòng qua phía ghế lái và bước vào. Chìa khóa nằm trong ngăn đựng cốc. Anh gật đầu ra hiệu với bà Sigsby. “Giờ bà có thể đóng cửa.”
Bà ta làm theo, nhìn anh khinh khỉnh, và nói những gì Luke đã nghĩ. “Anh trông thật ngu ngốc khi đội mũ kiểu đó, anh Jamieson.”
“Những gì tôi có thể nói, tôi là một người hâm mộ Eminem. Còn giờ thì hãy im miệng.”