← Quay lại trang sách

◄ 14 ►

Trong tòa nhà của Xưởng Giấy Maine tối đèn, một gã đàn ông quỳ bên cửa sổ theo dõi khi đèn chiếc xe Suburban sáng lên và bắt đầu lăn bánh về phía cổng đã mở sẵn. Irwin Mollison, một thợ mỏ thất nghiệp, là một trong những kẻ săn tin của Học Viện ở Khúc Sông Dennison. Stackhouse lẽ ra đã hạ lệnh cho Ron Church ở lại, nhưng theo kinh nghiệm của gã, ra lệnh cho một kẻ có thể không vâng lời là một ý tưởng tồi. Tốt hơn hết là sử dụng một kẻ bù nhìn chỉ muốn kiếm thêm vài đô la.

Mollison gọi một số điện thoại có sẵn trên điện thoại của hắn. “Họ đã lên đường”, hắn nói. “Một người đàn ông, một phụ nữ và một cậu bé. Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, không thể thấy mặt bà ta, nhưng bà ta đứng trên cửa máy bay và hét lớn tên của mình. Bà Sigsby. Người đàn ông cũng đội mũ lưỡi trai, nhưng đi phía sau. Cậu bé là người ông đang tìm kiếm. Có một miếng băng trên tai và một vết bầm tím ở bên mặt.

“Tốt”, Stackhouse nói. Gã đã nhận được một cuộc gọi từ người phụ lái trên máy bay Challenger, nói rằng bác sĩ Evans ở lại trên máy bay. Vậy cũng tốt.

Cho đến nay, mọi thứ đều ổn... hoặc ổn nhất có thể, dù thế nào. Xe buýt đã đỗ bên cạnh cột cờ, theo như yêu cầu. Gã sẽ cử đầu bếp Doug và hộ tá Chad núp trong những bụi cây bên ngoài tòa nhà điều hành, phía đầu con đường chạy xe của Học Viện. Zeke Ionidis và Felicia Richardson sẽ vào vị trí ở trên mái tòa nhà điều hành, phía sau một lan can có thể giúp họ ẩn thân cho đến khi vụ nổ súng bắt đầu. Gladys sẽ bắt đầu bơm chất độc vào hệ thống HVAC, sau đấy tham gia cùng Zeke và Felicia. Hai vị trí đó sẽ tạo ra một cuộc đột kích kinh điển khi xe Suburban tiến vào - về lý thuyết, ít nhất là vậy. Đứng bên cột cờ với tay đặt trên đầu xe buýt, Stackhouse cách những viên đạn xiên chéo này ít nhất ba mươi thước. Gã biết rằng sẽ có rủi ro khi đứng ở khoảng cách bắn như vậy, nhưng đó là một rủi ro có thể chấp nhận được.

Gã sẽ phái Rosalind đứng gác bên ngoài cánh cửa dẫn tới đường hầm ở tầng F của Khu nửa trước. Gã muốn chắc chắn bà ta không có cơ hội nhận ra bà chủ yêu quý và lâu năm của mình cũng ở trong cuộc xả súng này, nhưng còn hơn cả lý do đó. Gã hiểu rằng tiếng vo vo liên tục chính là nguồn sức mạnh. Có lẽ nó chưa đủ để phá cánh cửa đường hầm, nhưng nó vẫn có thể. Có lẽ chúng chỉ đang đợi cậu bé Ellis đến, để chúng có thể tấn công từ phía sau và gây ra sự hỗn loạn mà chúng đã tạo ra ở Khu nửa sau. Các gork không có đủ tỉnh táo để nghĩ về những thứ như thế, nhưng chúng có thứ khác. Nếu đúng như vậy, Rosalind sẽ ở đó với khẩu S&W.45, và những người đầu tiên bước qua cánh cửa sẽ ước rằng chúng đã ở lại phía sau cửa. Stackhouse hy vọng thằng nhóc Wilholm đáng-chết-gấp-đôi sẽ là người đi đầu tiên.

Mình sẵn sàng cho điều này chưa? Gã tự hỏi, và câu trả lời dường như là có. Sẵn sàng hết mức có thể. Và có thể mọi thứ vẫn sẽ ổn. Rốt cuộc, ở ngoài kia, bọn họ đang phải đối phó với Ellis. Chỉ là một đứa trẻ và một vị anh hùng lầm lạc nào đó mà cậu ta nhặt được trên đường. Chỉ trong chín mươi phút, chuyện chết tiệt này sẽ kết thúc.