◄ 15 ►
Ba giờ sáng. Tiếng vo vo giờ đã trở nên to hơn.
“Chú dừng lại”, Luke nói. “Hãy rẽ ở đó.” Cậu chỉ vào một con đường đất được che kín bởi những cây thông lâu năm khổng lồ, lối vào gần như không thể nhìn thấy.
“Đây có phải con đường cháu đã đi khi trốn thoát không?” Tim hỏi.
“Chúa ơi, không ạ. Chúng sẽ bắt được cháu ngay.”
“Thế cháu làm thế nào...?”
“Bà ta biết”, Luke nói. “Và bởi vì bà ta biết, cháu cũng biết.”
Tim quay sang bà Sigsby. “Có cổng chứ?”
“Hỏi cậu ta ấy.” Bà ta gần như phun ra từng từ.
“Không có cổng”, Luke nói. “Chỉ có một tấm biển lớn ghi Trạm thí nghiệm Xưởng Giấy Maine và không xâm phạm.”
Tim phải mỉm cười trước biểu cảm thất vọng rõ ràng trên khuôn mặt bà Sigsby. “Cậu bé này nên là một cảnh sát, bà có nghĩ vậy không, bà Sigsby? Không có chứng cứ ngoại phạm nào qua nổi mắt cậu bé.”
“Đừng có làm vậy”, bà ta nói. “Cậu sẽ giết chết cả ba chúng ta. Stackhouse sẽ không đời nào dừng lại đâu.” Bà ta nhìn qua vai Luke. “Cậu là người đọc được suy nghĩ, cậu biết ta nói sự thật, vì vậy hãy nói với anh ta.”
Luke không nói gì.
“Từ đây đến Học Viện của bà còn bao xa?” Tim hỏi.
“Mười dặm.” Bà Sigsby nói. “Có lẽ hơn một chút.” Bà ta rõ ràng đã quyết định rằng ngăn cản là vô ích.
Tim rẽ vào con đường. Khi anh đi qua những cây lớn (cành của chúng cọ vào nóc xe và hai bên xe), anh nhận thấy chiếc xe này rất êm và được bảo trì tốt. Phía trên đầu, mặt trăng tròn ba phần tư đang rọi qua những tán cây, biến mặt đất chuyển thành màu ngà ngà. Tim bật đèn pha chiếc xe Suburban và lái xe hướng về phía trước.