◄ 16 ►
Ba giờ hai mươi phút.
Avery Dixon nắm chặt cổ tay Kalisha bằng một bàn tay lạnh cóng. Cô đã ngủ gật trên vai Nicky. Giờ cô ngẩng đầu lên. “Avester?”
Đánh thức họ dậy. Helen, George và Nicky. Hãy đánh thức họ dậy.
“Sao...”
Nếu chị muốn sống, hãy đánh thức họ dậy. Sẽ xảy ra sớm thôi.
Nick Wilholm đã thức dậy. “Chúng ta có thể sống không?” Anh hỏi. “Em nghĩ điều đó có khả năng không?”
“Tôi nghe được tiếng cậu ở trong đó!” Giọng của Rosalind vang lên từ phía bên kia cánh cửa, chỉ là hơi bị nghẹt lại. “Cậu đang nói gì vậy? Và tại sao cậu lại kêu vo vo?”
Kalisha lay George và Helen tỉnh giấc. Kalisha có thể nhìn thấy các đốm màu một lần nữa. Chúng lờ mờ, nhưng chúng ở đó. Chúng lên xuống trong đường hầm như những đứa trẻ chơi cầu trượt, và điều đó khá hợp lý, bởi theo một cách nào đó, chúng là những đứa trẻ? Hoặc phần còn lại của những đứa trẻ. Chúng là những ý nghĩ hữu hình, lặp đi lặp lại, nhảy múa và xoay tròn quanh những đứa trẻ Khu A lang thang. Và những đứa trẻ Khu A trông sống động hơn một chút? Hơn một chút phải không? Kalisha nghĩ vậy, nhưng có lẽ đây chỉ là trí tưởng tượng của cô. Có rất nhiều suy nghĩ mơ ước viển vông. Bạn đã quen với những ý nghĩ viển vông trong Học Viện. Sống nhờ những suy nghĩ đó.
“Tôi có súng, cậu biết chứ!”
“Tôi cũng vậy, thưa quý bà”, George nói rồi tóm lấy đũng quần mình và quay sang Avery. Sao nào, Nhóc Trùm?
Avery nhìn họ, từng người một và Kalisha thấy cậu bé đang khóc. Điều đó khiến cô cảm thấy nặng bụng, như thể cô đã ăn thứ gì đó rất tệ và sắp phát ốm.
Khi nó xảy ra, mọi người phải chạy thật nhanh.
Helen: Khi cái gì xảy ra cơ, Avery?
Khi em nói chuyện trên điện thoại lớn.
Nicky: Nói chuyện với ai?
Với những đứa trẻ khác. Những đứa trẻ ở rất xa.
Kalisha gật đầu về phía cửa. Người phụ nữ đó có súng.
Avery: Đó là điều cuối cùng mà anh chị cần lo lắng. Cứ chạy đi. Tất Cả Mọi Người.
“Chúng ta”, Nicky nói. “Chúng ta, Avery. Tất cả chúng ta đều đi.”
Nhưng Avery lắc đầu. Kalisha cố gắng xâm nhập vào trong đầu cậu bé, cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra ở đó, điều gì cậu ấy biết, nhưng những gì cô nhận được chỉ là các từ, lặp đi lặp lại.
Mọi người là bạn của em. Mọi người là bạn của em. Mọi người là bạn của em.