← Quay lại trang sách

◄ 26 ►

Tim không nhớ đã ra khỏi chiếc xe Suburban như thế nào. Anh hoàn toàn sửng sốt với những gì anh đang thấy: một tòa nhà khổng lồ lơ lửng trong không trung và bay lên trên một tòa nhà nhỏ hơn, che khuất nó. Anh nhìn thấy bóng người trên nóc tòa nhà nhỏ đó với hai tay ôm lấy đầu. Sau đó có một âm thanh vỡ vụn từ một nơi nào đó đằng sau màn ảo thuật David Copperfield đáng kinh ngạc này, một đám bụi lớn xuất hiện... và tòa nhà lơ lửng đó rơi xuống như một tảng đá.

Một tiếng rầm lớn làm rung chuyển mặt đất và khiến Tim loạng choạng. Tòa nhà nhỏ hơn - tòa nhà văn phòng, Tim cho là vậy - không đời nào có thể chịu được sức nặng này. Nó nổ tung, gỗ, bê tông và kính bắn ra tung tóe khắp nơi. Những đám bụi bay lên, đủ để che khuất mặt trăng. Còi báo động trên xe buýt (ai đã bật nó lên?) kêu vang, tạo ra âm thanh Whoop-Whoop-Whoop. Người ở trên nóc nhà đã chết, tất nhiên, và bất cứ ai vẫn còn ở bên trong bây giờ sẽ không còn gì ngoài những mảnh thi thể.

“Tim!” Luke chộp lấy cánh tay anh. “Chú Tim!” Cậu chỉ vào hai người đàn ông bước ra khỏi bụi cây. Một người vẫn đang nhìn chằm chằm vào đống đổ nát, nhưng người kia đang giơ khẩu súng lục lớn. Rất chậm chạp, như thể đang trong một giấc mơ.

Nhanh như cắt, Tim giơ súng lên. “Đừng làm điều đó. Bỏ súng xuống.”

Chúng nhìn anh bàng hoàng, sau đó làm theo lời anh nói.

“Bây giờ đi đến cột cờ.”

“Nó kết thúc chưa?” Một trong những gã đàn ông hỏi. “Hãy nói cho tôi biết nó kết thúc chưa.”

“Tôi nghĩ vậy.” Luke nói. “Hãy làm như những gì bạn của tôi nói.”

Họ đi qua đám bụi mù mịt về phía cột cờ và chiếc xe buýt. Luke nhặt súng của họ, nghĩ về việc ném súng vào xe Suburban, rồi sau đó nhận ra họ sẽ không lái chiếc xe đã bị bắn vỡ nát, đầy máu này đi bất cứ đâu. Cậu giữ cho mình một khẩu súng tự động. Khẩu kia cậu ném vào rừng.