◄ 27 ►
Stackhouse dành một chút thời gian để nhìn Chad và đầu bếp Doug đi về phía gã, sau đó quay sang nhìn những tàn tích của cuộc đời gã.
Nhưng ai có thể biết trước điều này cơ chứ? Gã nghĩ. Ai có thể biết chúng đủ sức mạnh để làm một tòa nhà bay lên? Không phải bà Sigsby, không phải Evans, không phải Heckle và Jeckle, không phải Donkey Kong - dù gã ta đang ở đâu tối nay - và chắc chắn không phải mình. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta đã làm việc với điện áp cao, trong khi thực tế tất cả những gì chúng ta khai thác chỉ là một dòng điện nhỏ giọt. Thật là một chuyện lố bịch.
Ai đó đập tay nhẹ lên vai gã. Gã quay lại nhìn người anh hùng lạc lối. Anh ta có bờ vai rộng (như một người anh hùng đích thực), nhưng anh ta đang đeo kính, và điều đó không phù hợp với khuôn mẫu.
Tất nhiên vẫn có siêu nhân Clark Kent, Stackhouse nghĩ.
“Ông có vũ khí không?” Người đàn ông tên Tim hỏi.
Stackhouse lắc đầu và giơ một tay lên yếu ớt. “Tôi không có.”
“Ba người các anh là những người cuối cùng?”
“Tôi không biết.” Stackhouse chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy. Gã cho rằng đó là do sốc. Điều đó, và cảnh tượng một tòa nhà bay lên bầu trời đêm, che khuất mặt trăng. “Có lẽ một số nhân viên trong Khu nửa sau vẫn còn sống. Và các bác sĩ ở đó, Hallas và James. Dù vậy, những đứa trẻ ở Khu nửa trước... tôi không nghĩ bất cứ ai có thể sống sót với chuyện đó.” Gã chỉ về phía đống đổ nát với một cánh tay có cảm giác nặng như chì.
“Dẫu vậy, những đứa trẻ còn lại”, Tim nói. “Chúng thì sao? Chúng có ở trong tòa nhà khác không?”
“Họ ở trong đường hầm”, Luke nói. “Ông ta đã cố gắng thả khí độc vào chỗ họ, nhưng đường hầm sập đầu tiên. Nó sập khi Khu nửa trước bay lên.”
Stackhouse nghĩ đến việc phủ nhận điều này, nhưng có ích gì, nếu cậu bé Ellis có thể đọc được suy nghĩ của gã? Vả lại, gã quá mệt mỏi. Gã hoàn toàn kiệt sức.
“Các bạn của cháu cũng vậy sao?” Tim hỏi.
Luke mở miệng nói rằng cậu không biết chắc chắn, nhưng cậu gần như chắc chắn. Rồi đầu cậu giật giật, như thể cậu đang được gọi. Nếu vậy, cuộc gọi hẳn phải đến từ bên trong đầu cậu, bởi vì Tim nghe thấy giọng nói vài giây sau đó.
“Luke!”
Một cô gái đang chạy trên bãi cỏ đầy rác, lượn lách qua đống đổ nát đã nổ tung. Ba người khác đang chạy theo sau cô, hai chàng trai và một cô gái khác.
“Lukey!”
Luke chạy đến gặp cô gái dẫn đầu và quàng tay ôm lấy cô. Ba người còn lại cùng ôm lấy họ, và khi họ ôm nhau trong vòng tay tập thể, Tim lại nghe thấy tiếng vo vo, nhưng giờ nhẹ hơn. Một số đống đổ nát động đậy, những mảnh gỗ và đá bay lên không trung, rồi lại rơi xuống. Và phải chăng anh nghe thấy tiếng thì thầm của những giọng nói lẫn lộn từ bọn trẻ trong đầu anh? Có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của anh, nhưng...
“Chúng vẫn đang phát ra năng lượng.” Stackhouse nói. Gã nói một cách thờ ơ, giống như một gã đàn ông đang chào hỏi qua quýt. “Tôi nghe thấy chúng. Anh cũng vậy. Hãy cẩn thận. Hiệu ứng này sẽ tích tụ. Nó đã biến Hallas và James thành Heckle và Jeckle.” Gã bật cười một tiếng lớn. “Chỉ là những kẻ ba hoa sở hữu bằng y khoa có giá trị.”
Tim phớt lờ gã và để cho những đứa trẻ có cuộc hội ngộ vui vẻ - nhân danh Chúa, ai có thể xứng đáng hơn nữa chứ? Anh để mắt đến ba kẻ sống sót của Học Viện. Mặc dù thực tế, có vẻ chúng không thể gây rắc rối cho anh.
“Tôi nên làm gì với lũ khốn các anh đây?” Tim hỏi. Không thực sự nói với những kẻ sống sót này, chỉ là thốt ra thành tiếng.
“Làm ơn đừng giết chúng tôi.” Doug nói. Hắn chỉ vào những đứa trẻ đang ôm nhau. “Tôi đã cho chúng ăn. Tôi giữ cho chúng sống.”
“Tôi sẽ không cố gắng biện minh cho bất cứ điều gì anh đã làm ở đây nếu anh muốn sống.” Tim nói. “Im miệng có thể là cách khôn ngoan nhất.” Anh chuyển sự chú ý sang Stackhouse. “Có vẻ như chúng tôi sẽ không cần xe buýt nữa, vì ông đã giết gần như tất cả bọn trẻ...”
“Chúng tôi không...”
“Ông có bị điếc không? Tôi đã nói im miệng.”
Stackhouse nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của người đàn ông này. Nó không giống như chủ nghĩa anh hùng, sự lầm lạc hay thứ gì khác. Nó trông giống như một kẻ giết người. Gã im bặt.
“Chúng tôi cần ra khỏi đây”, Tim nói, “và tôi thực sự không muốn phải hành quân như những chiến binh hạnh phúc qua khu rừng đến ngôi làng mà Luke nói các anh có. Sẽ là một ngày dài mệt mỏi. Có bất kỳ gợi ý nào không?”
Stackhouse dường như không nghe thấy anh nói. Gã đang nhìn vào phần còn lại của Khu nửa trước, và phần còn lại của tòa nhà điều hành bị đè bẹp bên dưới nó. “Tất cả chuyện này”, gã ngạc nhiên. “Tất cả chuyện này chỉ vì một thằng bé chạy trốn.”
Tim đá nhẹ vào mắt cá chân gã. “Chú ý, tên ngốc. Làm thế nào để tôi đưa những đứa trẻ ra khỏi đây?”
Stackhouse không trả lời, và cả gã tuyên bố đã cho bọn trẻ ăn cũng im lặng. Một gã đàn ông khác, trông như đang làm việc trong một bệnh viện ngăn nắp nhờ chiếc áo khoác dài, lên tiếng. “Nếu tôi nói cho anh biết, anh sẽ thả tôi đi chứ?”
“Anh tên gì?”
“Chad, thưa ngài. Chad Greenlee.”
“Được rồi, Chad, điều đó sẽ phụ thuộc vào việc ý kiến anh đưa ra tốt như thế nào.”