NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÓI NGỌNG ◄ 1 ►
Ba tháng sau, vào một buổi sáng tháng mười mát mẻ, Tim Jamieson tản bộ xuống đường lớn, từ một nơi được biết đến với cái tên Nông trại trên Đồi Catawba, để đến đường liên bang 12-A Nam Carolina. Cuộc dạo bộ mất một lúc, con đường dài gần nửa dặm. Quá dài, anh đã nói đùa với Wendy, là họ có lẽ nên đặt tên nó là đường liên bang 12-B Nam Carolina. Anh mặc quần bò bạc màu, đi đôi giày công nhân Georgia Giant lấm lem, và một chiếc áo nỉ dài đến ngang đùi. Đó là một món quà từ Luke, được đặt hàng online. Có dòng chữ vàng viết ở phía trước: THE AVESTER. Tim chưa từng gặp Avery Dixon, nhưng anh rất vui khi mặc chiếc áo này. Khuôn mặt anh rám nắng. Catawba không còn là một trang trại thực sự đã hơn mười năm nay, nhưng vẫn còn một mẫu vườn phía sau trang trại này, và giờ đang là thời điểm thu hoạch.
Anh đi đến hòm thư, mở nó ra, bắt đầu dọn dẹp những thứ linh tinh thông thường (ngày nay dường như không ai còn nhận được những bức thư đúng nghĩa nữa), rồi sững lại. Dạ dày của anh, vẫn rất ổn khi đi bộ xuống đây, dường như lúc này đang thắt lại. Một chiếc xe đang chạy tới, giảm tốc độ và tấp vào. Chiếc xe không có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc Chevy Malibu bị lấm bẩn bởi đất đỏ, một đám bọ dính trên tấm chắn gió. Đó không phải là một người hàng xóm, anh biết tất cả những chiếc xe của họ. Đây có thể là một nhân viên tiếp thị, hoặc ai đó bị lạc và cần chỉ đường. Nhưng không phải vậy. Tim không biết người đàn ông ngồi sau tay lái là ai, chỉ là, Tim, đang chờ ông ta. Và giờ ông ta đã tới.
Tim đóng hòm thư và đưa một tay ra sau lưng, như thể để kéo thắt lưng. Thắt lưng anh vẫn ở đúng chỗ và khẩu súng cũng vậy, một khẩu Glock từng là tài sản của một phó cảnh sát tóc đỏ có tên Taggart Faraday.
Người đàn ông tắt động cơ xe và ra ngoài. Chiếc quần bò ông ta mặc mới hơn nhiều so với Tim - nó vẫn còn nếp gấp của cửa hàng - và một chiếc áo sơ mi trắng được cài nút lên tận cổ. Khuôn mặt của ông ta vừa đẹp trai vừa không có gì nổi bật, một sự mâu thuẫn dường như không thể có cho đến khi bạn nhìn thấy một người đàn ông như vậy. Mắt ông ta màu xanh, mái tóc màu vàng Bắc Âu trông gần như trắng. Sự thực, ông ta trông giống những gì bà Julia Sigsby từng tưởng tượng. Ông ta chúc Tim một buổi sáng tốt lành, và Tim đáp lại lời chào với một tay vẫn đặt ở sau lưng.
“Anh là Tim Jamieson.” Vị khách đưa tay ra.
Tim nhìn vào bàn tay ông ta, nhưng không bắt lại. “Đúng vậy. Còn ông là ai?”
Người đàn ông tóc vàng mỉm cười. “Xin phép được giới thiệu, tôi là William Smith. Đó là tên trên bằng lái xe của tôi.” Smith thì phát âm đúng, nhưng từ bằng lái ông ta nói thành bằng nái. Bị ngọng, nhưng chỉ một chút. “Hãy gọi tôi là Bill.”
“Tôi có thể giúp gì cho ông, ông Smith?”
Người đàn ông tự gọi mình là Bill Smith - một cái tên nhạt nhòa cũng giống như chiếc xe ô tô của ông ta - nheo mắt dưới ánh nắng sớm, khẽ mỉm cười, như thể ông ta đang suy nghĩ một số câu trả lời cho câu hỏi này. Rồi ông ta nhìn lại Tim. Nụ cười vẫn còn trên miệng, nhưng đôi mắt của ông ta không cười.
“Chúng ta có thể tiếp tục nói nhảm quẩn quanh, nhưng tôi chắc chắn rằng anh có một ngày bận rộn đang chờ, vì vậy tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh hơn những gì tôi cần. Hãy để tôi bắt đầu bằng việc đảm bảo rằng tôi không đến đây để gây cho anh bất kỳ rắc rối nào, vì vậy, nếu anh có một khẩu súng ở sau lưng chứ không phải đang gãi ngứa, anh có thể để yên nó ở đó. Tôi nghĩ chúng ta có thể đồng ý rằng đã có quá đủ những vụ nổ súng ở nơi này cho một năm.”
Tim nghĩ đến việc hỏi gã Smith này làm thế nào mà tìm ra được anh, nhưng sao phải bận tâm? Chuyện đó đâu có khó. Nông trại Catawba thuộc về Harry và Rita Gullickson, hiện đang sống ở Florida. Con gái của họ đã trông giữ nơi ở cũ này trong ba năm qua. Còn ai tốt hơn là một phó cảnh sát cơ chứ?
Chà, Wendy đã từng là một phó cảnh sát, và vẫn lĩnh lương của hạt, ít nhất là tới thời điểm hiện tại, nhưng thật khó để nói chính xác vị trí công việc của cô ấy hiện giờ. Ronnie Gibson, người vắng mặt trong cái đêm mà đội quân vũ trang của bà Sigsby đột nhập vào thị trấn, hiện giờ là quyền cảnh sát trưởng hạt Fairlee, nhưng mọi người đều đoán sẽ không kéo dài được bao lâu, đã có tin về việc chuyển đồn cảnh sát đến thị trấn Dunning gần đó. Còn ngay từ đầu, Wendy chưa bao giờ hợp với việc tham gia đội ngũ cảnh sát.
“Sĩ quan Wendy đâu rồi?” Smith hỏi. “Có lẽ ở nhà, đúng không?”
“Stackhouse đâu rồi?” Tim đáp trả. “Ông chắc hẳn biết về sĩ quan Wendy thông qua gã đó, bởi vì cái chết của bà Sigsby.”
Smith nhún vai, đút tay vào túi quần sau, giậm giậm chân và nhìn xung quanh. “Anh bạn, ở đây thật dễ chịu phải không?” Dễ chịu thành giễ chịu, nhưng giọng ông ta thực sự chỉ hơi ngọng một chút, gần như không phát hiện ra.
Tim quyết định không theo đuổi câu hỏi về Stackhouse. Rõ ràng anh sẽ không nhận được gì, và hơn nữa, Stackhouse là mối quan tâm đã cũ. Gã ta có thể ở Brazil, có thể ở Argentina hoặc Úc; gã ta có thể đã chết. Đối với Tim, việc gã ta ở đâu cũng chẳng quan trọng. Và người đàn ông nói ngọng đã đúng, thật vô nghĩa khi nói nhảm.
“Phó cảnh sát Gullickson đang ở Columbia, tại một phiên điều trần kín về vụ xả súng xảy ra vào mùa hè vừa qua.”
“Tôi cho rằng cô ấy có một câu chuyện mà những người trong hội đồng sẽ tin tưởng.”
Tim không quan tâm đến việc xác nhận giả định của ông ta. “Cô ấy cũng sẽ tham dự vài cuộc họp, thảo luận về tương lai của lực lượng cảnh sát hạt Fairlee, vì những kẻ khủng bố mà ông cử đến đã tàn sát hầu như toàn bộ.”
Smith dang hai tay. “Tôi và các cộng sự của mình không làm gì cả. Bà Sigsby đã tự mình hành động.”
Dường như đúng thế, nhưng cũng không đúng, Tim có thể nói như vậy. Bà ta hành động vì bà ta sợ ông và các cộng sự của ông.
“Tôi biết George Iles và Helen Simms đã đi”, Smith nói. Từ Simms thành Simmth. “Chàng Iles trẻ đến ở với người chú ở California, cô bé Simms đến ở với ông bà của cô bé ở Delaware.”
Tim không biết gã đàn ông nói ngọng này có được thông tin từ đâu - Norbert Hollister đã bỏ đi từ lâu, nhà nghỉ DuPray đã đóng cửa với tấm biển CẦN BÁN treo bên ngoài, và có lẽ tấm biển sẽ còn được treo ở đó một thời gian dài nữa - nhưng đó là một tin tốt. Tim chưa bao giờ nghĩ có thể che giấu được, sẽ thật ngây thơ, nhưng anh cũng không thích gã Smith này biết rõ về những đứa trẻ tới mức như vậy.
“Điều đó có nghĩa là Nicholas Wilholm và Kalisha Benson vẫn còn ở đây. Và dĩ nhiên cả Luke Ellis nữa.” Nụ cười xuất hiện trở lại, hời hợt hơn. “Tác giả của tất cả những nỗi thống khổ chúng tôi phải chịu.”
“Ông muốn gì, ông Smith?”
“Thực sự không muốn gì nhiều. Chúng ta sẽ thảo luận về chuyện này. Trong khi đó, tôi rất khen ngợi anh. Không chỉ về lòng dũng cảm của anh, được thể hiện rất rõ vào đêm anh đơn thương độc mã xông vào Học Viện, mà cả sự chăm sóc của anh và của sĩ quan Wendy sau đó. Anh đã chia đám trẻ ra, đúng không? Đứa được đưa đi đầu tiên là Iles, khoảng một tháng sau khi trở lại Nam Carolina. Cô bé Simms thì hai tuần sau. Cả hai đều có những câu chuyện về việc bị bắt cóc không rõ lý do, bị giam giữ trong một khoảng thời gian không xác định tại một địa điểm không xác định, sau đó được thả tự do... cũng không rõ lý do. Anh và sĩ quan Wendy đã xoay xở sắp xếp tất cả những điều đó trong khi chính anh cũng bị tra hỏi.”
“Làm sao ông biết được tất cả những chuyện này?”
Người đàn ông nói ngọng không trả lời, nhưng cũng không sao. Tim đoán một số thông tin ông ta có được là thông qua các tờ báo và tin tức mạng. Sự trở lại của những đứa trẻ bị bắt cóc luôn là những tin tức nóng hổi. “Khi nào Wilholm và Benson đi?”
Tim suy nghĩ và quyết định trả lời. “Nicky sẽ rời đi vào thứ sáu này. Đến nhà chú dì cậu ấy ở Nevada. Em trai cậu ấy đã ở đó. Nick không quá muốn đi, nhưng cậu ấy hiểu mình không thể ở lại đây. Kalisha sẽ ở lại một hoặc hai tuần nữa. Cô ấy có một người chị gái, lớn hơn cô mười hai tuổi, ở Houston. Kalisha rất háo hức được gặp lại chị.” Điều này vừa đúng vừa không đúng. Giống như những đứa trẻ khác, Kalisha phải chịu đựng hậu chấn tâm lý.
“Và câu chuyện bịa ra của chúng cũng sẽ thông qua được sự tra hỏi của cảnh sát chứ?”
“Đúng. Những câu chuyện ấy đủ đơn giản, và tất nhiên chúng rất sợ những gì có thể xảy đến với mình nếu nói ra sự thật.” Tim dừng lại. “Chứ không phải là chúng sợ sẽ không được tin tưởng.”
“Còn cậu bé Ellis? Cậu ấy thì sao?”
“Luke sẽ ở lại với tôi. Cậu bé không còn gia đình và không có nơi nào để đi. Cậu bé đã quay trở lại với việc học. Điều đó xoa dịu cậu bé. Cậu bé đang rất đau buồn, ông Smith. Đau buồn cho cha mẹ mình, đau buồn cho bạn bè mình.” Anh dừng lại, nhìn chăm chú vào người đàn ông tóc vàng. “Tôi ngờ rằng cậu bé cũng đau buồn cho thời thơ ấu mà những người của ông đã cướp khỏi cậu ấy.”
Anh chờ gã Smith trả lời. Nhưng ông ta không nói gì, vì vậy Tim tiếp tục.
“Cuối cùng, nếu chúng tôi có thể tạo ra một câu chuyện kín kẽ hợp lý, cậu bé sẽ tiếp tục thực hiện những thứ đang dang dở. Đăng ký cả hai trường đại học, Emerson và MIT. Cậu ấy rất thông minh.” Vì ông ta cũng đã biết, anh không cần phải nói thêm. “Ông Smith... ông thậm chí có quan tâm không?”
“Không nhiều lắm”, Smith nói. Ông ta rút ra một bao thuốc American Spirit từ túi áo ngực. “Anh hút không?”
Tim lắc đầu.
“Tôi hiếm khi hút thuốc.” Smith nói. “Nhưng tôi đang trị liệu ngôn ngữ để sửa tật nói ngọng, và tôi cho phép mình hút một điếu như một phần thưởng khi tôi có thể kiểm soát việc nói ngọng trong một cuộc trò chuyện, đặc biệt là những cuộc nói chuyện rất dài và khá căng thẳng, như chúng ta đang có lúc này. Anh có thấy tôi nói ngọng không?”
“Rất khó nhận ra.”
Ông Smith gật đầu, có vẻ hài lòng và châm điếu thuốc. Không khí buổi sáng mát mẻ thật ngọt ngào và thơm mát. Không khí này dường như được tạo ra cho một vùng quê trồng thuốc lá, vẫn còn tồn tại... mặc dù không phải là ở trang trại Catawba kể từ những năm 1980.
“Tôi hy vọng anh có thể chắc chắn chúng sẽ giữ im lặng, hãy nói như vậy. Nếu một trong số chúng nói ra, cả năm đứa trẻ sẽ phải gánh chịu hậu quả. Bất kể anh có đang giữ chiếc USB hay không. Không phải tất cả... người của tôi... đều tin rằng nó thực sự tồn tại.”
Tim mỉm cười mà không để lộ hàm răng. “Thật ngu ngốc nếu những người... của ông... muốn thử nghiệm sự thật đó.”
“Tôi hiểu. Nhưng sẽ là một ý tưởng tồi tệ nếu như những đứa trẻ nói ra bất cứ điều gì về những cuộc phiêu lưu của chúng ở khu rừng Maine. Nếu anh liên lạc với Iles và Simms, anh có lẽ muốn gửi thông điệp này tới chúng. Hoặc có lẽ Wilholm, Benson và Ellis có thể liên lạc với chúng bằng cách nào đó.”
“Ông đang nói về thần giao cách cảm ư? Tôi không nghĩ vậy đâu. Khả năng đó của chúng đã trở lại như những ngày trước khi bị người của ông bắt cóc. Khả năng dịch chuyển đồ vật cũng vậy.” Anh đang nói với Smith những gì bọn trẻ đã nói với anh, nhưng Tim hoàn toàn không chắc anh có tin vào điều đó không. Tất cả những gì anh biết chắc chắn, đó là tiếng vo vo kinh khủng chưa từng trở lại. “Làm sao ông có thể che giấu mọi chuyện, ông Smith? Tôi rất tò mò đấy.”
“Và anh vẫn sẽ tiếp tục giữ cho mình cái thắc mắc đó”, người đàn ông tóc vàng nói. “Nhưng tôi sẽ nói với anh rằng không chỉ cơ sở ở Maine cần sự chú ý của chúng tôi. Có hai mươi Học Viện ở những nơi khác trên thế giới, và không có Học Viện nào còn hoạt động. Hai trong số đó - ở những quốc gia mà sự vâng lời gần như đã ăn sâu vào những đứa trẻ ngay từ lúc sinh ra - duy trì hoạt động chỉ được hơn sáu tuần, và sau đấy đã có những vụ tự sát hàng loạt ở cả hai cơ sở.” Từ tự sát nói thành tự xát.
Tự sát hàng loạt hay giết người hàng loạt? Tim tự hỏi, nhưng đó không phải là chủ đề anh muốn đi sâu. Tốt hơn hết nên thoát khỏi gã đàn ông này, càng sớm càng tốt.
“Cậu bé Ellis - với sự giúp đỡ của anh, với sự giúp đỡ rất nhiều của anh - đã hủy hoại chúng tôi. Từ này chắc chắn nghe có vẻ khoa trương, nhưng đó là sự thật.”
“Ông nghĩ tôi quan tâm sao?” Tim hỏi. “Ông đang giết trẻ em. Nếu thật sự có địa ngục, ông sẽ phải xuống đó.”
“Trong khi anh, anh Jamieson, không nghi ngờ gì là anh sẽ được lên thiên đàng, giả sử có một nơi như vậy. Và ai biết được, có thể anh đúng. Chúa trời làm sao có thể từ chối một người đàn ông lao đến giải cứu những đứa trẻ không có khả năng tự vệ cơ chứ? Nếu tôi bị trừng phạt bởi Đức Chúa trên cây thánh giá, thì anh sẽ được tha thứ vì anh không hề hay biết mình đã làm điều gì.” Gã vứt điếu thuốc sang một bên. “Nhưng tôi sẽ nói với anh. Tôi đến đây để làm gì, với sự đồng ý của các cộng sự của tôi. Nhờ anh và Ellis, mà thế giới lúc này đang ở trên đồng hồ tự sát.” Lần này, từ tự sát được gã phát âm một cách chính xác.
Tim không nói gì, chỉ chờ đợi.
“Học Viện đầu tiên, mặc dù không phải với cái tên đó, là ở Đức Quốc Xã.”
“Sao tôi chẳng thấy ngạc nhiên nhỉ?” Tim nói.
“Và tại sao phải phán xét như vậy? Đức Quốc Xã đã phân hạch hạt nhân trước cả nước Mỹ. Họ đã tạo ra loại kháng sinh vẫn còn được sử dụng đến tận ngày nay. Họ ít nhiều đã phát minh ra tên lửa hiện đại. Và một số nhà khoa học Đức đã thử nghiệm ESP, với sự hỗ trợ nhiệt tình của Hitler. Họ đã phát hiện ra, hầu như do tình cờ, rằng các nhóm trẻ tài năng có thể khiến những kẻ gây ra rắc rối - những kẻ cản đường tiến bộ, anh có thể nói như vậy - không còn là rắc rối nữa. Những đứa trẻ này được sử dụng triệt để vào năm 1944, bởi vì không có phương pháp chắc chắn nào, không có phương pháp khoa học nào, trong việc tìm kiếm sự thay thế sau khi chúng trở thành - theo cách gọi của Học Viện - các gork. Mãi về sau mới có các thử nghiệm hữu ích nhất cho khả năng ngoại cảm tiềm ẩn. Anh có biết thử nghiệm đó là gì không?”
“BDNF. Yếu tố thần kinh có nguồn gốc từ não. Luke nói rằng đó là dấu hiệu để nhận biết.”
“Đúng vậy. Quả là một cậu bé thông minh, hoàn toàn đúng. Rất thông minh. Những người dính líu đến vụ việc lộn xộn vừa rồi hẳn lúc này đều ước là họ đã không đụng tới cậu bé. BDNF của cậu ta thậm chí còn không cao lắm.”
“Tôi hình dung Luke cũng ước gì ông đã để cậu ấy yên. Và cả bố mẹ cậu ấy nữa. Còn giờ sao ông không tiếp tục và nói nốt đi.”
“Được rồi. Có những hội nghị cả trước và sau khi Thế chiến thứ hai kết thúc. Nếu anh nhớ bất cứ điều gì về lịch sử thế kỷ hai mươi, anh sẽ biết một số hội nghị.”
“Tôi biết về Yalta”, Tim nói. “Roosevelt, Churchill và Stalin về cơ bản đã cùng nhau phân chia thế giới.”
“Đúng, đó là một hội nghị nổi tiếng, nhưng hội nghị quan trọng nhất đã diễn ra ở Rio de Janeiro, và không có chính phủ nào tham gia... trừ khi anh muốn gọi nhóm gặp mặt này - và những người kế vị của họ trong suốt những năm qua - là một chính phủ vô hình. Họ - chúng tôi - biết về những đứa trẻ Đức và đã nghiên cứu thêm. Đến năm 1950, chúng tôi đã hiểu được lợi ích của BDNF. Các Học Viện được thành lập, từng cơ sở một, tại các địa điểm biệt lập. Các kỹ thuật viên được chọn lọc. Chúng đã tồn tại hơn bảy mươi năm và theo tính toán của chúng tôi, chúng đã cứu thế giới khỏi sự hủy diệt của hạt nhân hơn năm trăm lần.”
“Thật lố bịch”, Tim nói gay gắt. “Một câu chuyện đùa cợt.”
“Không hề. Hãy để tôi cho anh một ví dụ. Vào thời điểm những đứa trẻ nổi dậy tại Học Viện ở Maine - cuộc nổi dậy đã lan rộng như một loại virus sang tất cả các Học Viện khác, các Học Viện đang nỗ lực khiến một nhà truyền giáo có tên Paul Westin tự sát. Nhờ có Luke Ellis, người đàn ông đó vẫn sống. Mười năm nữa kể từ bây giờ, anh ta sẽ trở thành một cộng sự thân thiết với một quý ông đạo Cơ Đốc, người mà sẽ trở thành Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ. Westin sẽ thuyết phục bộ trưởng rằng chiến tranh sắp xảy ra, bộ trưởng sẽ thuyết phục Tổng thống, và điều đó cuối cùng sẽ dẫn đến một cuộc tấn công hạt nhân phủ đầu. Chỉ một quả tên lửa duy nhất, nhưng nó có thể khiến tất cả các quân domino đổ rạp. Phần đó nằm ngoài phạm vi dự đoán của chúng tôi.”
“Ông không thể biết một điều như thế được.”
“Anh nghĩ chúng tôi chọn mục tiêu như thế nào, anh Jamieson? Lôi những cái tên ra từ một chiếc mũ sao?”
“Thần giao cách cảm, tôi cho là vậy.”
Smith trông giống như một giáo viên đang kiên nhẫn với một học sinh chậm hiểu. “Các TK di chuyển đồ vật và các TP đọc suy nghĩ, nhưng cả hai đều không thể đọc được tương lai.” Ông ta rút thuốc lá ra một lần nữa. “Anh chắc chắn không muốn một điếu chứ?”
Tim lắc đầu.
Smith châm thuốc. “Những đứa trẻ như Luke Ellis và Kalisha Benson rất hiếm, nhưng vẫn có những đứa trẻ khác hiếm hơn. Quý hơn cả những kim loại quý nhất. Và điều tuyệt vời nhất là gì? Tài năng của chúng không thể mai một theo tuổi tác hay phá hủy bộ não của chúng.”
Tim thoáng thấy bóng người và quay lại. Luke bước xuống lối chạy xe. Phía xa hơn trên ngọn đồi, bà Annie Ledoux đang đứng với một khẩu súng ngắn trên tay. Bên cạnh bà là Kalisha và Nicky. Smith vẫn chưa nhìn thấy họ, ông ta đang nhìn chằm chằm ra khoảng mờ sương dẫn đến thị trấn nhỏ DuPray với đường ray xe lửa lấp lánh chạy qua.
Annie giờ dành phần lớn thời gian của mình ở đồi Catawba. Bà say mê những đứa trẻ, và chúng dường như rất thích bà. Tim chỉ về phía bà, rồi dùng tay đập nhẹ vào không khí: hãy ở nguyên đấy. Bà gật đầu và đứng yên tại chỗ, quan sát. Smith vẫn đang ngắm nhìn khung cảnh, mà thực sự rất đẹp.
“Nói về một Học Viện khác - một học viện rất nhỏ, rất đặc biệt, mọi thứ trong đó đều chất lượng nhất và tối tân nhất. Không có máy tính lỗi thời hoặc cơ sở hạ tầng đổ nát. Nó nằm ở một vị trí hoàn toàn an toàn. Các Học Viện khác tồn tại ở những nơi mà chúng ta gọi là lãnh thổ thù địch, nhưng Học Viện này thì không. Không có dùi cui điện, không có mũi tiêm, không có sự trừng phạt. Không cần khiến các cư dân của Học Viện đặc biệt đó phải có trải nghiệm cận tử như bể ngâm để giúp họ tăng cường các khả năng của mình.”
“Hãy giả sử rằng nó ở Thụy Sĩ. Có thể không, nhưng cứ xem như vậy. Nó nằm ở địa giới trung lập, bởi vì nhiều quốc gia quan tâm đến việc duy trì và tiếp tục vận hành Học Viện này trơn tru. Có rất nhiều quốc gia. Hiện tại có sáu vị khách rất đặc biệt ở đó. Họ không còn là trẻ con nữa; không giống như các TP và TK trong các Học Viện khác, tài năng của họ không bị mai một và mất đi ở cuối độ tuổi thiếu niên hoặc đầu những năm hai mươi tuổi. Hai trong số những người này thực sự khá già. Mức BDNF của họ không tương quan với tài năng đặc biệt của họ. Họ độc nhất vô nhị, vì vậy rất khó tìm kiếm. Chúng tôi liên tục tìm kiếm người thay thế, nhưng bây giờ việc tìm kiếm đó đã bị đình chỉ, vì dường như chẳng còn nghĩa lý gì.”
“Họ là ai?”
“Các nhà tiên tri”, Luke nói.
Smith giật mình, quay người lại. “Ồ, chào Luke.” Ông ta mỉm cười, nhưng đồng thời lùi lại một bước. Ông ta sợ chăng? Tim nghĩ đúng vậy. “Nhà tiên tri, hoàn toàn chính xác.”
“Ông đang nói cái quái gì vậy?” Tim hỏi.
“Khả năng tiên đoán”, Luke nói. “Những người này có thể thấy trước tương lai.”
“Cháu đang đùa phải không?”
“Tôi không đùa và cậu bé cũng không”, Smith nói. “Anh có thể gọi sáu người này là DEW của chúng tôi - một từ viết tắt từ thời Chiến tranh Lạnh đã không còn tồn tại, có nghĩa là hệ thống Cảnh Báo Sớm Từ Xa (Distant Early Warning). Hoặc, nếu anh muốn biết rõ hơn, họ là máy bay không người lái của chúng tôi, bay vào tương lai và đánh dấu những nơi sẽ xảy ra các cuộc xung đột lớn. Chúng tôi chỉ tập trung ngăn chặn những cuộc xung đột lớn. Thế giới tồn tại được bởi chúng tôi đã thực hiện các biện pháp chủ động này. Hàng ngàn trẻ em đã chết trong quá trình, nhưng hàng tỷ trẻ em đã được cứu sống.” Ông quay sang Luke và mỉm cười. “Tất nhiên cậu hiểu - đó là một kết luận đủ đơn giản. Tôi biết cậu là một người khá giỏi toán và tôi chắc chắn cậu sẽ hiểu tỷ lệ giữa chi phí và lợi ích. Cậu có thể không thích, nhưng cậu hiểu.”
Bà Annie và hai đứa trẻ khác bước xuống đồi, nhưng lần này Tim không bận tâm đến việc bảo họ quay trở về. Anh quá choáng váng với những gì anh đang nghe.
“Tôi có thể tin khả năng ngoại cảm, và tôi có thể tin vào dịch chuyển đồ vật, nhưng tiên tri? Đó không phải là khoa học, nó quá nhảm nhí!”
“Tôi đảm bảo với anh rằng nó không hề nhảm nhí”, Smith nói. “Các nhà tiên tri của chúng tôi tìm kiếm các mục tiêu. Các TK và TP, làm việc theo nhóm để tăng sức mạnh của họ, và loại bỏ mục tiêu.”
“Khả năng tiên đoán có tồn tại chú Tim ạ”, Luke lặng lẽ nói. “Cháu đã biết từ trước cả khi cháu thoát khỏi Học Viện. Cháu chắc chắn Avery cũng vậy. Không có cách lý giải nào khác. Cháu đã nghiên cứu từ khi chúng cháu đến đây, mọi thứ cháu có thể tìm thấy. Các số liệu thống kê khó mà bác bỏ.”
Kalisha và Nicky đi đến chỗ Luke. Chúng tò mò nhìn người đàn ông tóc vàng tự xưng là Bill Smith, nhưng không nói gì. Annie đứng đằng sau chúng. Bà đang quàng chiếc khăn choàng của mình, mặc dù vào ban ngày trời ấm. Trông bà giống một tay súng người Mexico hơn bao giờ hết. Đôi mắt bà sáng tỏ và tỉnh táo. Những đứa trẻ đã thay đổi bà. Tim không nghĩ là nhờ sức mạnh của chúng; bởi qua một thời gian dài, điều đó sẽ gây ra hiệu ứng trái ngược với sự cải thiện. Anh nghĩ đó là nhờ sự gắn kết, hoặc có thể nhờ thực tế rằng những đứa trẻ đã chấp nhận bà đúng như con người bà. Dù vì bất kỳ lý do gì, anh vẫn thấy mừng cho bà.
“Anh thấy chưa?” Smith hỏi. “Thiên tài của anh đã xác nhận. Sáu nhà tiên tri của chúng tôi - có một khoảng thời gian, chúng tôi có tám, và một khoảng thời gian, vào những năm bảy mươi, chúng tôi chỉ còn bốn, một thời gian rất đáng sợ - liên tục tìm kiếm những cá nhân nhất định mà chúng tôi gọi là bản lề. Họ là những điểm chốt để xoay cánh cửa tuyệt chủng của con người. Những bản lề này không phải là các tác nhân hủy diệt, mà là các véc-tơ hủy diệt. Westin là một trong những bản lề như vậy. Khi phát hiện ra họ, chúng tôi điều tra, định vị họ, giám sát, quay video họ. Cuối cùng, họ được chuyển đến cho những đứa trẻ của các Học Viện khác, những trẻ có nhiệm vụ loại bỏ mục tiêu đó, bằng cách này hay cách khác.”
Tim lắc đầu. “Tôi không tin vào điều này.”
“Như Luke đã nói, các số liệu thống kê...”
“Các số liệu thống kê có thể chứng minh bất cứ điều gì. Không ai có thể nhìn thấy được tương lai. Nếu ông và các cộng sự của ông thực sự tin điều đó, thì các người không phải là một tổ chức, các người là một giáo phái.”
“Tôi có một bà dì có thể nhìn thấy tương lai”, bà Annie đột nhiên nói. “Một đêm nọ, bà ấy đã ngăn không cho các con trai của mình đi chơi khi chúng muốn tới một quán rượu, và đã có một vụ nổ khí propan. Hai mươi người tan xác ngay lập tức, nhưng các con trai của bà vẫn an toàn ở nhà.” Bà dừng lại, rồi nói thêm, sau khi suy nghĩ, “Bà ấy cũng biết Truman sẽ đắc cử tổng thống, và không ai tin chuyện vớ vẩn đó.”
“Bà ấy có biết trước về Trump không?” Kalisha hỏi.
“Ồ, bà ấy đã chết từ lâu, trước cả khi tên ngốc đó xuất hiện”, Annie nói, và khi Kalisha giơ tay ra, Annie đập lại.
Smith phớt lờ câu chuyện làm gián đoạn này. “Thế giới vẫn còn đây, Tim. Đó không phải là một thống kê, đó là một sự thật. Bảy mươi năm sau khi Hiroshima và Nagasaki bị phá hủy bởi bom nguyên tử, thế giới vẫn tồn tại mặc dù nhiều quốc gia đã có vũ khí hạt nhân, mặc dù cảm xúc nguyên thủy của con người vẫn thống trị hơn là tư duy lý trí, cũng giống như mê tín dị đoan và tôn giáo vẫn định hướng tiến trình chính trị của loài người. Tại sao vậy? Bởi vì chúng tôi đã bảo vệ thế giới này, và bây giờ sự bảo vệ đó không còn nữa. Đó là bởi những gì Luke Ellis đã làm và những gì anh đã can thiệp.”
Tim nhìn Luke. “Cháu có tin điều này không?”
“Không ạ.” Luke nói. “Và cũng không tin ông ta, ít nhất là không hoàn toàn.”
Mặc dù Tim không biết, nhưng Luke đã nghĩ đến cô gái từng hỏi cậu về bài toán trong kỳ thi SAT, bài toán về giá phòng khách sạn của Aaron. Cô ấy đã làm sai phép toán, và chuyện này cũng tương tự, chỉ là ở quy mô lớn hơn nhiều; một câu trả lời sai xuất phát từ một phương trình sai.
“Tôi chắc chắn anh sẽ muốn tin vào điều đó.” Smith nói.
“Bà Annie nói đúng”, Luke nói. “Thực sự có những người lóe lên dự đoán tương lai và dì của bà ấy có thể là một trong số đó. Bất kể người đàn ông này nói gì, và ông ta có đáng tin hay không, họ thậm chí không hề hiếm tới vậy. Bản thân chú cũng có thể có một hoặc hai khả năng, chú Tim ạ, nhưng có lẽ chú gọi chúng bằng cái tên khác. Bản năng, có lẽ vậy.”
“Hoặc là linh cảm”, Nicky nói. “Trong các chương trình trên ti vi, cảnh sát luôn có những linh cảm.”
“Các chương trình truyền hình không phải là cuộc sống đời thực”, Tim nói, nhưng anh cũng đang nghĩ về một điều gì đó từ quá khứ: đột nhiên quyết định, dù không có lý do thực sự, rời khỏi máy bay và quá giang về phía bắc.
“Thật tệ”, Kalisha nói. “Tớ yêu phim Riverdale.”
“Từ lóe lên được sử dụng trong những câu chuyện nói về khả năng tiên tri”, Luke nói, “Bởi vì dường như đúng vậy, một thứ giống như tia chớp. Cháu tin vào điều đó và cháu tin có những người có thể khai thác khả năng này.”
Smith giơ tay ra ý muốn nói bạn-đúng-rồi-đấy. “Chính xác là những gì tôi đang lói.” Nói thành lói. Ông ta lại nói ngọng. Tim thấy điều này khá thú vị.
“Chỉ có một điều ông ta không nói với chú.” Luke nói. “Có lẽ bởi vì ông ta không muốn nói ra với chính mình. Không ai trong số họ muốn cả. Cách mà các vị tướng của chúng ta không thích thành thật với chính bản thân họ, rằng không có cách nào để chiến thắng những cuộc chiến ắt sẽ bại, ngay cả khi điều đó đã vô cùng hiển nhiên.”
“Tôi không biết cậu đang nói về điều gì”, Smith nói.
“Ông biết.” Kalisha nói.
“Ông ta biết.” Nicky nói.
“Anh nên thú nhận đi”, bà Annie Mồ Côi nói. “Những đứa trẻ này đang đọc suy nghĩ của anh đấy. Không cảm thấy nhột nhột sao?”
Luke quay sang Tim. “Khi cháu chắc rằng việc tiên tri đang gây ra những chuyện này, cháu đã truy cập vào một máy tính thực sự...”
“Ý cậu ấy là một máy tính mà cậu ấy không cần sử dụng mã.” Kalisha giải thích.
Luke chọc cô ấy. “Im lặng một phút được chứ?”
Nicky cười toe toét. “Cẩn thận nào Sha, Lukey sắp nổi điên đấy.”
Cô ấy cười. Smith thì không. Sự kiểm soát của ông ta đối với cuộc trò chuyện này đã biến mất cùng với sự xuất hiện của Luke và bạn bè của cậu bé, và biểu cảm của ông ta - mím chặt miệng, đôi lông mày nhíu lại - nói rằng ông ta không quen với điều đó.
“Khi cháu truy cập vào một máy tính thực sự”, Luke tiếp tục, “cháu đã làm một phân phối Bernoulli. Ông có biết đó là gì không, ông Smith?”
Người đàn ông tóc vàng lắc đầu.
“Dù vậy, ông ta biết đấy.” Đôi mắt Kalisha cười.
“Đúng đấy.” Nicky đồng tình. “Và không thích điều đó. Phân phối gì đó không phải là thứ mà ông ta yêu thích.”
“Phân phối Bernoulli là một cách chính xác để tính xác suất”, Luke nói. “Nó dựa trên ý tưởng rằng sẽ có hai kết quả có thể xảy ra đối với một sự kiện nhất định, như kết quả tung đồng xu hoặc đội chiến thắng trong trò bóng bầu dục. Các kết quả có thể được biểu thị bằng xác suất p (xác suất thành công) và xác suất n (xác suất thất bại). Cháu sẽ không nói chi tiết, nhưng chú sẽ có một kết quả có giá trị theo kiểu dữ liệu Boolean để thể hiện rõ sự khác biệt giữa các biến cố ngẫu nhiên và biến cố không ngẫu nhiên.”
“Đúng vậy, không cần nói chi tiết về mấy vấn đề đơn giản này cho chúng tôi đâu”, Nicky nói, “Cứ nói thẳng vào vấn đề.”
“Tung đồng xu là biến ngẫu nhiên. Điểm số bóng bầu dục có vẻ là ngẫu nhiên nếu chú lấy một không gian mẫu nhỏ, nhưng nếu chú lấy một không gian mẫu lớn hơn, thì rõ ràng là không như vậy vì có các yếu tố khác xuất hiện. Sau đó, nó trở thành một tình huống xác suất và nếu xác suất của A lớn hơn xác suất của B, thì trong hầu hết các trường hợp, A sẽ xảy ra. Chú biết điều đó nếu chú từng đặt cược cho một sự kiện thể thao, đúng không ạ?”
“Chắc chắn rồi”, Tim nói. “Cháu có thể tìm thấy tỷ lệ cược và điểm chênh lệch có trong các báo ra hằng ngày.”
Luke gật đầu. “Thật ra, nó rất đơn giản, và khi chú áp dụng phân phối Bernoulli để dự tính những thống kê, một xu hướng thú vị sẽ xuất hiện. Bà Annie, vụ nổ đã xảy ra sau bao lâu kể từ khi bà dì có ý nghĩ ngăn cản các con ra ngoài?”
“Đúng vào đêm đó”, Annie trả lời.
Luke có vẻ hài lòng. “Đây là một ví dụ hoàn hảo. Phân phối Bernoulli mà cháu đã nói chỉ ra rằng những lóe sáng nhận thức về tương lai - hoặc hình ảnh, nếu chú thích từ đó hơn - có xu hướng trở nên chính xác nhất khi các biến cố tiên đoán sẽ xảy ra chỉ trong vài giờ. Khi thời gian giữa tiên đoán và biến cố được tiên đoán kéo dài hơn, xác suất để tiên đoán trở thành sự thật bắt đầu giảm xuống. Một khi nó kéo dài vài tuần, xác suất đó sẽ hạ và xác suất p trở thành xác suất n.”
Cậu quay về phía người đàn ông tóc vàng.
“Ông biết điều này và các cộng sự của ông cũng biết. Họ đã biết điều đó trong nhiều năm. Trong nhiều thập kỷ, thực tế là vậy. Họ phải biết. Bất kỳ ai nghiên cứu chuyên sâu về toán đều có thể làm phân phối Bernoulli với một chiếc máy tính. Có thể chưa rõ ràng lắm khi ông bắt đầu nó vào cuối những năm bốn mươi hoặc đầu năm mươi, nhưng đến những năm tám mươi ông phải biết. Có lẽ là vào những năm sáu mươi.”
Smith lắc đầu. “Luke, cậu rất thông minh, nhưng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, và những đứa trẻ say mê những suy nghĩ huyễn hoặc - chúng bẻ cong sự thật cho đến khi trở nên phù hợp với những gì chúng mong muốn là thật. Cậu nghĩ rằng chúng tôi không cần làm phép thử để trứng minh khả năng tiên đoán của nhóm chúng tôi ư?”
Tật nói ngọng của ông ta ngày càng trở nên tệ hơn.
“Chúng tôi làm phép thử mỗi khi chúng tôi có thêm một nhà tiên tri mới. Họ có nhiệm vụ dự đoán một loạt các biến cố ngẫu nhiên như sự chậm trễ của một số máy bay... các biến cố tin tức như cái chết của Tom Petty... bỏ phiếu Brexit... thậm chí cả các phương tiện đi qua một số ngã tư. Đây là một ghi chép thành công - thành công đã được ghi lại - suốt gần ba phần tư thế kỷ vừa qua!”
Phát âm thành boa phần tư thế kỷ. “Tuy nhiên, các phép thử của ông luôn tập trung vào các biến cố sắp xảy ra.” Kalisha nói. “Đừng có cố phủ nhận nó, sự thật ở trong đầu ông sáng như một tấm biển đèn nê-ông. Hơn nữa, nó rất hợp lý. Một phép thử có ích gì khi ông không thể phân loại các kết quả trong năm hoặc mười năm tới?”
Cô nắm lấy tay Nicky. Luke lùi lại và nắm lấy tay Kalisha. Và bây giờ Tim có thể nghe thấy tiếng vo vo một lần nữa. Nó nhỏ, nhưng rõ ràng.
“Dân biểu Berkowitz đã ở đúng nơi mà các nhà tiên tri của chúng tôi tiên đoán ông ta sẽ đến vào ngày ông ta qua đời.” Smith nói, “Và tiên đoán đó đã được đưa ra từ một năm trước đó.”
“Được thôi”, Luke nói, “nhưng ông đã nhắm vào những người - ví dụ Paul Westin - dựa trên một tiên đoán về những gì sẽ xảy ra trong mười, hai mươi, thậm chí hai mươi lăm năm. Ông biết những tiên đoán đó không đáng tin cậy, ông biết bất cứ thứ gì cũng có thể xảy ra, chuyển dời con người và các biến cố theo một hướng khác. Một vài thứ vô giá trị như một cuộc gọi nhỡ cũng có thể gây ra điều đó, tuy nhiên ông vẫn cứ làm, vẫn như vậy.”
“Cứ cho rằng cậu đúng.” Smith nói. “Nhưng chẳng phải nên cẩn tắc vô áy náy sao?” Cẩn tắt. Áy láy. “Hãy nghĩ về những tiên đoán đã được chứng minh, sau đó hãy nghĩ về những hậu quả có thể xảy ra khi không làm gì cả!”
Annie lại xen vào, có lẽ là lần thứ hai. “Làm thế nào anh có thể chắc chắn những tiên đoán sẽ trở thành sự thật nếu anh đã giết những người được tiên đoán? Tôi không hiểu vụ đó.”
“Ông ta cũng không hiểu”, Luke nói, “Nhưng ông ta không thể chịu đựng được khi nghĩ rằng tất cả những vụ giết chóc mà họ đã làm lại không có lý do chính đáng. Không ai trong số họ có thể chịu đựng được.”
“Chúng ta phải tàn phá ngôi làng để có thể cứu vãn chính nó.” Smith nói. “Nếu cậu nghĩ rằng các nhà tiên tri của chúng tôi cố tình đánh lừa chúng tôi, đã dựng lên mọi chuyện...”
“Ông có chắc là họ không lừa ông chứ?” Luke vặn lại. “Có lẽ thậm chí không cố tình, nhưng... họ có một cuộc sống tốt đẹp ở đó, phải không? Một cuộc sống thoải mái. Không giống như những gì chúng tôi đã có ở Học Viện. Và có lẽ những tiên đoán của họ là chính xác tại thời điểm họ đưa ra. Nhưng vẫn chưa tính đến các nhân tố ngẫu nhiên.”
“Hoặc là Chúa”, Kalisha đột nhiên nói.
Smith - người đang đóng vai Chúa, trong khoảng thời gian bao lâu thì chỉ có Chúa mới biết - nở một nụ cười mỉa mai.
Luke nói, “Ông hiểu những gì tôi đang nói, tôi biết ông hiểu. Có quá nhiều biến số.”
Smith im lặng một lúc, nhìn vào khoảng không. Sau đó, ông nói, “Đúng, chúng tôi có những nhà toán học, và đúng, phân phối Bernoulli đã xuất hiện trong các báo cáo và thảo luận. Thực tế là đã có từ nhiều năm nay rồi. Vì vậy, cứ cho rằng cậu đúng. Cứ cho rằng mạng lưới Học Viện của chúng tôi không cứu thế giới khỏi sự hủy diệt hạt nhân tới năm trăm lần. Giả sử chỉ có năm mươi? Hay chỉ năm? Nó vẫn sẽ không có giá trị nào sao?”
Rất nhẹ nhàng, Tim đáp, “Không.”
Smith nhìn anh chằm chằm như thể anh là một kẻ điên. “Không? Anh nói không ư?”
“Những người tỉnh táo không bao giờ hiến tế trẻ em trên bàn thờ xác suất. Đó không phải là khoa học, đó là mê tín. Và lúc này tôi nghĩ đã đến lúc ông nên rời đi rồi.”
“Chúng tôi sẽ tái thiết”, Smith nói. “Nếu còn đủ thời gian, vậy đấy, với việc thế giới đang lao xuống dốc như chiếc xe đẩy của trẻ em không có bàn tay nào giữ lái. Tôi cũng đến để nói với anh điều đó, và để cảnh báo anh. Không có cuộc phỏng vấn nào. Không có bài viết nào. Không có chủ đề nào được đăng trên Facebook hoặc Twitter. Dù sao, những câu chuyện như vậy cũng bị mọi người cười nhạo, nhưng đối với chúng tôi, chúng rất nghiêm trọng. Nếu anh muốn bảo toàn mạng sống của mình, hãy giữ im lặng.”
Tiếng vo vo ngày càng lớn, và khi Smith rút bao thuốc American Spirit ra khỏi túi áo, tay ông ta run lên. Người đàn ông bước ra khỏi chiếc Chevy đã rất tự tin. Đã quen với việc đưa ra các mệnh lệnh và yêu cầu chúng được thực hiện càng sớm càng tốt. Người đàn ông giờ đang đứng đây, với tật nói ngọng nặng và mồ hôi ướt đẫm nách áo, không còn là người đàn ông đó nữa.
“Tôi nghĩ tốt hơn hết anh nên đi đi, con trai.” Bà Annie khuyên gã, rất nhẹ nhàng. Thậm chí có phần tử tế.
Bao thuốc lá rơi khỏi tay Smith. Khi gã cúi xuống nhặt nó, bao thuốc lướt đi, mặc dù không có gió.
“Hút thuốc lá không tốt cho ông”, Luke nói. “Ông không cần phải có một nhà tiên tri để nói cho ông biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông không dừng hút thuốc.”
Cần gạt nước trên kính chắn gió của xe Malibu khởi động. Đèn bật sáng.
“Ông nên rời đi.” Tim nói. “Trong khi ông vẫn có thể. Ông tức giận về cách mọi thứ diễn ra, tôi hiểu điều đó, nhưng ông không biết những đứa trẻ này tức giận như thế nào. Chúng đã ở Ground Zero [120] .”
Smith đi đến xe của mình và mở cửa. Rồi ông ta chỉ một ngón tay vào Luke. “Cậu tin những gì cậu muốn tin”, ông ta nói. “Tất cả chúng ta đều như vậy, Ellis. Cậu sẽ tự khám phá được điều đó khi thời điểm tới. Và cùng với nỗi đau khổ của cậu nữa.”
Ông ta phóng xe đi, để lại một đám bụi mù bay về phía Tim và những người khác... và rồi biến mất, như thể bị thổi bay bởi một làn gió mà không ai trong số họ có thể cảm thấy.
Luke mỉm cười, nghĩ rằng đến George cũng không thể làm tốt hơn.
“Chúng ta đáng ra có thể tống khứ được hắn ta theo một cách thú vị hơn.” Bà Annie nói một cách rành mạch. “Còn rất nhiều chỗ dành cho một cái xác ở phía cuối vườn.”
Luke thở dài và lắc đầu. “Còn những kẻ khác. Ông ta chỉ là người kết nối.”
“Ngoài ra”, Kalisha nói, “làm vậy thì chúng ta sẽ trở thành giống như chúng.”
“Tuy nhiên”, Nicky mơ màng nói. Cậu không nói thêm gì nữa, và dù Tim không phải là một người đọc tâm trí, nhưng anh vẫn hiểu được phần suy nghĩ còn lại của cậu ấy: Làm vậy sẽ rất tuyệt.