← Quay lại trang sách

◄ 2 ►

Tim nghĩ Wendy sẽ trở về từ Columbia cho bữa tối, nhưng cô đã gọi điện và nói rằng cô phải ở lại. Theo kế hoạch, sẽ có một cuộc họp khác về tương lai của đồn cảnh sát hạt Fairlee diễn ra vào sáng hôm sau.

“Chúa ơi, việc này bao giờ mới kết thúc đây?” Tim hỏi.

“Em chắc chắn đây sẽ là cuộc họp cuối cùng. Đó là một tình huống phức tạp, anh biết rồi mà, và bệnh quan liêu làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Mọi việc ở đó ổn không anh?”

“Tất cả đều ổn, rất tốt”, Tim nói, và hy vọng đó là sự thật.

Anh nấu một nồi mì spaghetti lớn cho bữa tối, Luke làm xốt bolognese, Kalisha và Nicky cùng nhau làm món salad. Annie biến mất, như thường lệ.

Họ đã ăn rất ngon miệng. Họ cùng nhau nói chuyện vui vẻ, và có rất nhiều tiếng cười. Sau đó, khi Tim mang đến một chiếc bánh kem Pepperpot Farm từ tủ lạnh, giơ cao như một người phục vụ hài hước, anh thấy Kalisha đang khóc. Nick và Luke mỗi người vòng một tay qua người cô, nhưng không ai nói lời an ủi (ít nhất là không nói những lời Tim có thể nghe thấy). Trông chúng thật trầm ngâm, suy tư. Chúng ở bên cô bé, nhưng có lẽ cũng không hoàn toàn như vậy; có lẽ đang lạc trong những mối bận tâm riêng của mỗi người.

Tim đặt bánh xuống. “Có chuyện gì thế K? Chú chắc chắn mấy đứa biết, nhưng chú thì không. Vậy cháu sẽ nói cho chú chứ?”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu người đàn ông đó đúng? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu người đàn ông đó đúng và Luke sai? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu thế giới kết thúc sau ba năm... hoặc ba tháng nữa... bởi vì chúng cháu không ở đó để bảo vệ nó?”

“Tớ không sai”, Luke nói. “Họ có các nhà toán học, nhưng tớ giỏi hơn. Không phải là khoe khoang nếu đó là sự thật. Và ông ta đã nói gì về tớ chứ? Suy nghĩ huyễn hoặc ư? Cũng đúng với họ thôi. Họ không thể chịu nổi khi nghĩ rằng họ đã sai.”

“Cậu không chắc chắn!” Cô khóc. “Tôi có thể nghe thấy điều đó trong đầu cậu, Lukey, cậu vẫn chưa chắc chắn!”

Luke không phủ nhận điều này, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa của mình.

Kalisha ngước nhìn Tim. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ đã đúng, dù chỉ một lần? Vậy thì mọi thứ sẽ là lỗi của chúng ta!”

Tim ngập ngừng. Anh không muốn nghĩ rằng những gì anh nói tiếp theo có thể gây ảnh hưởng lớn đến cách sống của cô bé này trong suốt quãng đời còn lại, anh không muốn gánh trách nhiệm đó, nhưng anh sợ rằng dù sao cũng phải làm thế. Hai cậu bé cũng đang lắng nghe. Lắng nghe và chờ đợi. Anh không có năng lực ngoại cảm, nhưng anh có một sức mạnh: anh là người trưởng thành. Người lớn. Những đứa trẻ muốn anh nói với chúng rằng không có quái vật nào dưới gầm giường.

“Không phải lỗi của cháu. Không phải lỗi của bất cứ ai trong số các cháu. Gã đàn ông đó không đến để cảnh báo cháu hãy im lặng, gã đến để đầu độc cuộc sống của cháu. Đừng để gã làm vậy, Kalisha. Bất cứ ai trong các cháu cũng đừng để gã làm vậy. Chúng ta là giống loài được tạo ra để làm một việc cao cả hơn tất thảy, và những đứa trẻ như các cháu đã làm được.”

Anh đưa cả hai tay lên và lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má Sha.

“Cháu đã sống sót. Cháu đã dùng tình yêu và trí tuệ của mình, và cháu đã sống sót. Giờ chúng ta hãy ăn bánh thôi.”