◄ 3 ►
Thứ sáu đã đến, và đến lượt Nick phải rời đi.
Tim và Wendy đứng bên cạnh Luke, nhìn Nicky và Kalisha bước xuống đường lớn với hai cánh tay khoác vào nhau. Wendy sẽ lái xe đưa cậu ấy đến trạm xe buýt ỏ Brunswick, nhưng ba người ở đây hiểu rằng hai con người đó cần - và xứng đáng - có một chút thời gian bên nhau trước tiên. Để nói lời tạm biệt.
“Hãy ôn lại một chút nhỉ”, Tim đã nói vậy trước đó một tiếng, sau một bữa trưa mà cả Nicky và Kalisha đều không ăn nhiều. Tim và Nicky đang đứng ở hiên sau trong khi Luke và Kalisha dọn dẹp bát đĩa.
“Không cần đâu ạ”, Nicky nói. “Cháu hiểu hết rồi. Thật đấy.”
“Dù là vậy, nhưng...”, Tim nói. “Nó rất quan trọng. Từ Brunswick đến Chicago, đúng không?”
“Vâng. Xe buýt chạy lúc bảy giờ mười lăm phút tối nay.”
“Cháu nói chuyện với ai trên xe buýt?”
“Không ai cả. Cũng không gây chú ý.”
“Và khi nào cháu đến đó?”
“Cháu sẽ gọi cho chú Fred của cháu từ Navy Pier. Bởi vì, đó là nơi những kẻ bắt cóc thả cháu. Cũng là nơi chúng thả George và Helen.”
“Nhưng cháu không biết điều đó.”
“Đúng vậy, cháu không biết.”
“Cháu có biết George và Helen không?”
“Chưa bao giờ nghe về họ.”
“Còn những người đã đưa cháu đi?”
“Cháu không biết.”
“Họ muốn gì?”
“Cháu không biết. Đó là một bí ẩn. Họ không quấy rầy cháu, họ không hỏi cháu câu nào. Cháu không nghe gì về những đứa trẻ khác, cháu không biết gì cả. Khi cảnh sát hỏi cháu, cháu sẽ không nói thêm bất cứ điều gì.”
“Được rồi.”
“Cuối cùng cảnh sát sẽ từ bỏ và cháu tiếp tục đến Nevada, và sống hạnh phúc mãi mãi với dì và chú của cháu cùng với Bobby.” Bobby là em trai của Nick, người đã ngủ nhà bạn vào đêm Nick bị bắt.
“Và khi nào cháu phát hiện ra cha mẹ cháu đã chết?”
“Giờ cháu mới biết. Và chú đừng lo, cháu sẽ khóc. Điều đó sẽ không khó khăn gì. Và cũng không phải giả tạo. Hãy tin cháu. Chúng ta xong chưa?”
“Gần xong. Trước tiên, hãy giãn những nắm đấm của cháu ra một chút. Những nắm đấm ở tay cháu và những nắm đấm trong đầu cháu. Hãy thử sống hạnh phúc mãi mãi về sau nhé.”
“Không dễ đâu chú.” Đôi mắt Nicky lấp lánh nước mắt. “Không dễ chút nào.”
“Chú biết”, Tim nói và ôm lấy Nick.
Lúc đầu Nick chỉ đứng im, sau đó cậu đã ôm lại. Một cái ôm thật chặt. Tim nghĩ đó là một sự khởi đầu, và anh nghĩ rằng chàng trai này sẽ ổn cho dù cảnh sát có đặt ra cho cậu ấy bao nhiêu câu hỏi, bất kể họ có bảo với cậu ấy bao nhiêu lần rằng những điều cậu đang nói thật nhảm nhí và chẳng nghĩa lý gì.
George Iles là người Tim lo lắng nhất khi nói đến việc thêm thắt. Hồi ở trường cũ, đứa trẻ này là một máy nói và là một kẻ thêu dệt chuyện bẩm sinh. Tuy nhiên, Tim nghĩ - hy vọng - rằng cuối cùng George sẽ hiểu rõ quan điểm của anh: Không biết quá nhiều sẽ giữ mình an toàn. Những điều thêm thắt có thể gây hại cho chính mình.
Bây giờ Nick và Kalisha đang ôm nhau bên hộp thư ở cuối lối đi, nơi Smith đã đổ lỗi lên bọn trẻ bằng giọng nói ngọng của mình, cố gắng gieo rắc tội lỗi vào những đứa trẻ chỉ muốn sống sót.
“Anh Nick thực sự yêu cô ấy”, Luke nói.
Đúng vậy, Tim nghĩ, và cả cháu cũng vậy.
Nhưng Luke không phải là chàng trai đầu tiên thấy mình là người thừa trong một cuộc tình tay ba, và cậu sẽ không phải là người cuối cùng. Tình yêu có là từ đúng không? Luke rất thông minh, nhưng cậu cũng chỉ mười hai tuổi. Tình cảm của cậu dành cho Kalisha sẽ qua đi như một cơn sốt, mặc dù nói với cậu điều đó thật vô ích. Tuy nhiên, cậu sẽ nhớ, giống như Tim nhớ về cô gái mà anh ta đã say mê lúc mười hai tuổi (cô ấy mười sáu và hơn anh rất nhiều điều). Giống như Kalisha sẽ nhớ Nicky, một anh chàng đẹp trai đã luôn chiến đấu hết mình.
“Cô ấy cũng yêu cháu”, Wendy nhẹ nhàng nói và siết nhẹ phần gáy cháy nắng của Luke.
“Không giống như nhau”, Luke nói một cách buồn rầu, nhưng rồi cậu mỉm cười. “Cái quái quỷ gì vậy nhỉ, cuộc sống vẫn tiếp diễn mà.”
“Em lấy xe đi”, Tim nói với Wendy. “Xe buýt sẽ không chờ đâu.”
Wendy đi lấy xe. Luke chạy xuống chỗ hộp thư cùng với cô ấy, rồi đứng bên cạnh Kalisha. Họ vẫy tay khi xe lăn bánh. Nicky thò tay qua cửa sổ và vẫy lại. Rồi chiếc xe mất hút. Trong túi trước bên phải của Nick - chiếc túi mà những tay trộm trên xe buýt sẽ khó có thể móc trộm được - có bảy mươi đô la tiền mặt và một thẻ điện thoại. Trong giày là một chiếc chìa khóa.
Luke và Kalisha cùng nhau tản bộ trên đường. Đi được nửa đường, Kalisha đưa hai tay bưng mặt và bắt đầu khóc. Tim định bước xuống chỗ cô, sau đó quyết định đấy không phải là ý hay. Đây là việc của Luke. Và cậu bé đã làm vậy, cậu bé vòng tay ôm lấy cô. Bởi vì cô cao hơn, cô ngả đầu lên đầu cậu, thay vì trên vai cậu.
Tim nghe thấy tiếng vo vo, giờ chỉ như một tiếng thì thầm nhỏ. Họ đang nói chuyện, nhưng anh không thể nghe được những gì họ nói, và điều đó không sao cả. Không phải dành cho anh.