◄ 4 ►
Hai tuần sau, đến lượt Kalisha đi, không phải trạm xe buýt ở Brunswick mà là trạm xe buýt ở Greenville. Cô sẽ đến Chicago vào cuối ngày hôm sau và gọi cho chị gái mình ở Houston từ Navy Pier. Wendy đã tặng cô một chiếc ví nhỏ đính cườm. Trong đó có bảy mươi đô la và một thẻ điện thoại. Có một chiếc chìa khóa, giống hệt Nicky, trong giày thể thao của cô. Tiền và thẻ điện thoại có thể bị đánh cắp, chìa khóa thì không bao giờ.
Cô ôm Tim thật chặt. “Cháu không biết cảm ơn như thế nào mới đủ với những gì chú đã làm, nhưng cháu không biết nói gì khác.”
“Thế là đủ rồi”, Tim nói.
“Cháu hy vọng thế giới sẽ không kết thúc vì chúng ta.”
“Chú muốn nói với cháu điều này lần cuối cùng, Sha - nếu ai đó bấm vào nút đỏ lớn, người đó sẽ không phải là cháu.”
Cô bé mỉm cười ngượng ngùng. “Khi chúng cháu ở cùng nhau vào lúc cuối cùng, chúng cháu có một nút đỏ lớn để kết thúc tất cả các nút đỏ lớn khác. Và cảm giác thật muốn ấn vào nó. Đó là điều ám ảnh cháu. Cảm giác sẽ tuyệt vời nhường nào chứ.”
“Nhưng tất cả đã qua rồi.”
“Vâng. Tất cả đều đã biến mất và cháu rất vui. Không ai nên có sức mạnh như thế, đặc biệt là trẻ em.”
Tim nghĩ một số người có thể nhấn nút đỏ lớn chính là trẻ em, nhấn bằng suy nghĩ chứ không phải bằng tay, nhưng anh không nói vậy. Cô bé đang đối mặt với một tương lai không xác định và không chắc chắn, và điều đó đã đủ đáng sợ rồi.
Kalisha quay sang Luke và thò tay vào chiếc ví mới. “Tớ có cái này cho cậu. Tớ đã cất nó trong túi khi chúng ta rời khỏi Học Viện và đã quên béng mất nó. Tớ muốn đưa nó cho cậu.”
Thứ cô đưa cho cậu bé là một hộp kẹo thuốc lá nhàu nát. Mặt trước là một chàng cao bồi đang quăng dây. Phía trên đó là nhãn hiệu, KẸO THUỐC LÁ ROUND-UP. Bên dưới là HÚT THUỐC GIỐNG NHƯ BỐ CỦA BẠN!
“Chỉ còn vài mẩu thôi”, cô ấy nói. “Đã bị vỡ và có lẽ cũng đã hết hạn, nhưng...”
Luke bắt đầu khóc. Lần này Kalisha là người vòng tay ôm lấy cậu.
“Đừng, bạn yêu quý”, cô ấy nói. “Làm ơn, đừng khóc. Cậu muốn làm tớ đau lòng sao?”