← Quay lại trang sách

◄ 5 ►

Khi Kalisha và Wendy đã đi, Tim hỏi Luke có muốn chơi cờ không. Cậu bé lắc đầu. “Cháu nghĩ rằng cháu có lẽ sẽ ra ngoài một lúc và ngồi dưới cái cây lớn đó. Cháu cảm thấy trống rỗng. Cháu chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng như vậy.”

Tim gật đầu. “Cháu sẽ ổn thôi. Tin chú đi.”

“Cháu nghĩ cháu sẽ phải ổn thôi. Chú Tim, chú có nghĩ họ sẽ phải sử dụng tới những chiếc chìa khóa đó không?”

“Không.”

Các chìa khóa sẽ mở một chiếc két an toàn trong một ngân hàng Charleston. Thứ mà Maureen Alvorson đưa cho Luke nằm trong đó. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với bất kỳ đứa trẻ nào hiện giờ đã rời khỏi nông trại Catawba - hoặc với Luke, Wendy, hoặc Tim - một trong số họ sẽ đến Charleston và mở chiếc két. Có lẽ tất cả họ sẽ đến, nếu bất kỳ sự gắn kết nào trong Học Viện vẫn còn.

“Liệu có ai sẽ tin những gì trên USB không chú?”

“Annie chắc chắn sẽ tin”, Tim nói và mỉm cười. “Bà ấy tin có ma, UFO, thây ma, vân vân.”

Luke không cười lại. “Vâng, nhưng bà ấy có một chút... chú biết rồi đấy, hoang tưởng. Mặc dù hiện giờ bà ấy đã khá hơn khi bà ấy đang gặp gỡ ông Denton rất nhiều.”

Tim nhướn mày. “Drummer á? Cháu đang nói với chú rằng họ đang hẹn hò sao?”

“Cháu đoán thế, nếu chú muốn gọi như vậy khi những người làm điều đó đều đã già cả rồi.”

“Cháu đọc được điều này trong suy nghĩ của bà ấy à?”

Luke khẽ mỉm cười. “Không ạ. Cháu đã quay trở lại với việc đẩy những khay bánh pizza và lật những trang sách. Bà ấy đã nói với cháu.” Luke suy nghĩ. “Và cháu nghĩ cháu có thể nói với chú. Vì bà ấy cũng không bảo cháu thề phải giữ bí mật hay đại loại vậy.”

“Thật không thể tin được. Còn với cái USB... cháu có biết là chỉ cần kéo một sợi len lỏng lẻo để tháo tung cả chiếc áo len không? Chú nghĩ rằng chiếc USB có thể giống như vậy. Mọi người sẽ nhận ra những đứa trẻ trong đoạn phim. Rất nhiều người. Người ta sẽ bắt đầu một cuộc điều tra, và bất kỳ hy vọng nào của gã đàn ông nói ngọng đó về việc tổ chức lại chương trình này của chúng cũng sẽ bị dập tắt.”

“Dù sao cháu cũng nghĩ chúng không thể làm được điều đó. Ông ta có lẽ vẫn cho rằng sẽ khả thi, nhưng đó chỉ là một suy nghĩ huyễn hoặc thôi. Thế giới đã thay đổi rất nhiều kể từ những năm năm mươi. Chú nghe này, cháu sẽ đi...” Cậu ra hiệu mơ hồ về phía ngôi nhà và khu vườn.

“Chắc chắn rồi, cháu đi đi.”

Luke rời đi, chính xác không phải đi mà là lê bước với cái đầu cúi xuống.

Tim đã định để cậu bé đi nhưng rồi đổi ý. Anh bắt kịp Luke và khoác vai cậu. Khi cậu bé quay lại, Tim ôm cậu. Anh đã ôm Nicky - thực ra, anh đã ôm tất cả bọn trẻ, thỉnh thoảng sau khi chúng tỉnh dậy từ những giấc mơ tồi tệ - nhưng cái ôm này có ý nghĩa hơn cả. Cái ôm này có nghĩa là cả thế giới, ít nhất là với Tim. Anh muốn nói với Luke rằng cậu bé rất dũng cảm, có lẽ là đứa trẻ dũng cảm nhất bên ngoài những cuốn sách phiêu lưu của các cậu bé. Anh muốn nói với Luke rằng cậu rất mạnh mẽ và tốt bụng, mọi người sẽ tự hào về cậu. Anh muốn nói với Luke rằng anh yêu cậu. Nhưng không có ngôn từ nào có thể diễn tả, và có lẽ cũng không cần thiết. Kể cả thần giao cách cảm.

Đôi khi một cái ôm cũng là thần giao cách cảm.