Chương 9
Hai bác sĩ pháp y và chuyên gia nhân chủng học thuộc Viện Pháp y Rouen đã dành trọn một ngày và một đêm thức trắng để hoàn tất công việc. Do đó, các khám nghiệm đã gần xong khi Sharko đến Viện, sáng hôm sau, với khao khát đặt ra cả đống câu hỏi. Sau này, ở Nanterre, có lẽ anh sẽ phải chúi mũi vào mấy trăm trang tài liệu kỹ thuật lấy ra từ mấy tòa nhà này, thế nên tốt hơn hết là tìm hiểu thông tin thật kỹ càng và yêu cầu được giải thích mọi việc ở mức tối đa.
Sau này… Anh cũng không nhất thiết phải vội về, mặc dù đi lại trong những tòa nhà dành cho cái chết này chẳng có gì là thú vị. Quá nhiều, vô cùng nhiều những kỷ niệm tàn khốc, những tội ác không lời giải đáp quay trở lại trong đầu anh. Một đứa trẻ đã chết được tìm thấy dưới đáy sông Seine. Những gái điếm bị cắt cổ trong những căn phòng bẩn thỉu. Phụ nữ, đàn ông, bị đánh đập, bị cắt xẻ, bị chặt khúc, bị bóp cổ… Những thảm kịch đã quét qua đời anh và đẩy anh đến bước đường phải đồng hành cùng những viên thuốc Zyprexa.
Ấy thế nhưng anh vẫn ở đây. Còn nguyên vẹn, không chút suy suyển.
Trước khi gặp lại bác sĩ pháp y, anh để mình bị cuốn theo chuyên gia về xương và răng, bác sĩ Pierre Plaisant. Vị bác sĩ đang chuẩn bị đi dự một hội thảo về bệnh mục xương Lowenthal, căn bệnh đặc thù của những người sử dụng ma túy. Hai người đàn ông trao đổi vài câu ngớ ngẩn theo lệ trước khi đi sâu vào chủ đề chính.
- Xương có thể nói lên khá nhiều điều. Chúng ta tiến hành thế nào đây? Theo cách đơn giản hay phức tạp?
Plaisant cao lớn và thanh mảnh, tuổi trạc ba mươi. Một bộ não xuất sắc bên dưới vầng trán cao và trơn nhẵn như một viên kẹo trứng chim. Đằng sau anh, trải đầy những tấm phim X-quang chụp cơ thể người, những đường nhánh xương bị tia X xơi tái.
- Không quan trọng đâu. Chỉ cần nói cho tôi biết đủ để khỏi phải vác theo năm mươi trang mô tả chi tiết về mặt chuyên môn mà Péresse sẽ giao lại cho tôi.
Vị bác sĩ dẫn Sharko đến gần khu vực tác nghiệp được chia làm nhiều cấp độ: bàn bằng inox, bàn mẫu dọc và ngang để đo xương. Bốn bộ xương được tái lập một phần đặt trên mỗi bàn mẫu. Trong căn phòng giống với một căn bếp hơn là một phòng giải phẫu này, nồng nặc mùi đất khô và mùi hóa chất tẩy rửa. Các xác chết đã được xử lý bằng phương pháp cách thủy nhằm gỡ bỏ hết các phần mềm.
- Cái xác thứ năm, cái xác được bảo quản tốt nhất, đang chờ anh trong phòng phẫu tích trước khi được đưa vào phòng lạnh.
Vị bác sĩ cầm một cái bút chì, và chọc vào gai mũi trước của bộ xương bên trái, bộ nhỏ nhất.
- Đầu bút chì chạm cằm. Xương gò má nhô cao, khuôn mặt dẹt và tròn. Chắc chắn đây là một người thuộc chủng da vàng. Bốn người còn lại thuộc chủng da trắng.
Tin tốt lành đầu tiên, sự hiện diện của một xác chết châu Á sẽ thuận lợi cho việc tìm kiếm trong các dữ liệu tin học. Plaisant đặt bút chì vào mũi thi thể, nhặt một hộp sọ bị cắt xẻ, đặt lên xương cằm rồi đẩy nó từ trước ra sau. Nó bắt đầu lắc lư.
- Việc này luôn gây ra cử động lắc lư ở nam giới. Còn hộp sọ của nữ giới thì không dao động. Bộ não quá bé, anh ta mỉm cười, tôi đùa đấy…
Sharko vẫn giữ vẻ mặt bình thản, anh không hề muốn cười. Đêm qua, giấc ngủ của anh đã bị quấy rầy bởi tiếng xe cộ đi lại và tiếng vo ve của một con ruồi mà anh không thể nào đập chết được. Vị bác sĩ nhận thấy câu nói đùa ác ý của mình đã thất bại thảm hại, liền nghiêm túc trở lại.
- Tôi xác minh chủ yếu thông qua khung chậu, đó là yếu tố đáng tin cậy nhất. Ở tất cả các chủng tộc, xương nối vào chỏm mu ở phụ nữ sẽ nhô cao hơn. Tất cả các đối tượng của chúng ta đều là nam giới.
- Thuộc độ tuổi nào?
- Tôi đang sắp nói ra đây. Bởi vì họ không còn răng, tôi đã căn cứ vào sự kết hợp của các mối nối trên hộp sọ, những thoái hóa khớp ở các đốt sống, và nhất là viền xương ức nối với xương sườn thứ tư. Nó…
Sharko đột ngột hất cằm về phía bình cà phê.
- Anh cho tôi xin một cốc được không? Sáng nay tôi chưa ăn sáng, và với những thứ mùi này, tôi sắp nôn mất.
Bị ngắt đà trình bày, Plaisant ngạc nhiên mất mấy giây, rồi đi về phía góc phòng thí nghiệm. Anh ta nói, quay lưng về phía Sharko:
- Chúng ta gặp may với các đối tượng này. Họ càng trẻ tuổi thì sai số ước đoán càng thấp. Sau ba mươi tuổi, mọi việc sẽ khó khăn hơn. Liên quan đến độ tuổi, chúng tôi căn cứ vào vùng khớp của xương mu. Ở thanh niên, phần này rất thô ráp, với các mào xương và các rãnh sâu. Với lại các…
- Thuộc độ tuổi nào?
Cà phê được cho vào, bình pha kêu ro ro. Plaisant quay trở lại bên mấy bộ xương của mình.
- Các anh chàng của chúng ta ở vào độ tuổi từ hai mươi hai đến hai mươi sáu, độ tuổi lúc họ chết. Liên quan đến tầm vóc của họ cũng như các chi tiết nhân chủng học khác, anh sẽ thấy trong báo cáo.
Sharko tựa người vào tường. Những thanh niên trẻ tuổi, tất cả đều là nam giới. Điều này có thể là một tiêu chí quan trọng, để lựa chọn, đối với kẻ sát nhân. Hắn có thuộc thế hệ của họ không? Hắn có giao du với họ không? Ở nơi nào? Ở trường đại học, trong một câu lạc bộ thể thao chăng? Viên cảnh sát chỉ tay về phía một nửa hộp sọ để lộ một cái lỗ bao quanh là những vết rạn nhỏ ở vùng chẩm.
- Họ chết do đạn bắn đúng không?
Vị chuyên gia nhân chủng học nhặt lên một chiếc que đan.
- Chết hoặc bị thương, mặc dù với bốn người này, khả năng chết là cao hơn. Người thứ năm có lẽ chỉ bị thương ở vai, anh sẽ tìm hiểu thêm với bác sĩ Busnel.
Bằng chiếc que đan, anh ta chỉ vào cột sống của người châu Á.
- Người này đã bị bắn vào lưng. Đốt sống thứ tư của anh ta bị nổ tung từ phía sau. Hai người kia hình như bị bắn chết từ phía trước. Một số xương sườn bị vỡ vụn, chắc hẳn do viên đạn nảy thia lia trước khi xuyên vào một cơ quan trọng yếu. Đồng nghiệp chuyên về X-quang của tôi sẽ chụp họ, để thiết lập hình ảnh 3D và cố gắng tái lập các điểm vào và ra của viên đạn. Nhưng cứ nhìn tình trạng của họ thì việc này không dễ dàng lắm đâu. Còn người cuối cùng… Bị giết bởi một viên đạn găm trúng đầu. Thậm chí viên đạn còn không thoát được ra từ phía trước mặt.
Anh ta rót cà phê vào hai cái cốc và đưa cho Sharko một cốc, anh đang đứng lặng, chăm chú nhìn những cái xác. Không có chút nhất quán nào trong cách thức thủ tiêu những người này. Bắn vào lưng, vào đầu, rồi trực diện. Không có nghi thức nào, việc sát hại chủ yếu giống với thứ gì đó rất lộn xộn, trong khi việc giấu xác, việc tiêu hủy dấu vết nhận dạng các xác chết thì lại chứng tỏ mức độ làm chủ rất cao. Chuyện này có thể là gì? Một vụ hành quyết? Một vụ thanh toán lẫn nhau? Hay kết quả của một vụ đối đầu?
Sharko nhấp môi vào cốc cà phê.
- Và tôi cho là các anh đã không tìm thấy những viên đạn, đúng không?
- Đúng thế. Cả trong các cơ quan nội tạng lẫn tại vị trí phát hiện những cái xác. Tất cả các viên đạn đã bị lấy lại. Đôi khi theo cách thô bạo. Bằng chứng là hai bên sườn của một trong những cái xác đã bị mở phanh ra.
Trong thâm tâm, Sharko đã chuẩn bị tinh thần nghe câu trả lời này. Kẻ sát nhân đã chứng tỏ thái độ cực đoan đáng ngạc nhiên, khóa kín tất cả các hướng điều tra. Không có cách nào để tiến hành nghiên cứu đường đạn rồi từ đó lần ra vũ khí giết người.
- Có bất kỳ mảnh đạn nào bắn ra không?
Những viên đạn không bọc thép luôn để lại các mảnh đạn, những dấu vết có hình đuôi sao chổi hoặc dạng bão tuyết.
- Không hề… Là đạn bọc thép, chắc chắn thế.
Về bản chất, đó không thực sự là một tiết lộ đối với Sharko. Phần lớn đạn dược truyền thống đều được làm bằng hợp kim, đầu tròn, không có vết lõm và bọc chì, giống như đạn dùng cho một số loại súng săn. Viên thanh tra đưa tay lên vuốt mái tóc dựng đứng như bàn chải. Anh muốn thứ khác, một lý lẽ để tiến hành một hướng điều tra nghiêm túc, phàm tục. Rồi anh nhớ ra mình chỉ là một khán giả. Xác định trạng thái tâm lý, các động cơ của kẻ sát nhân, ngoài ra không còn gì khác. Anh sẽ không đầu hàng lũ ma quỷ trên thực địa.
- Họ chết khi nào?
- Chuyện này thì phức tạp hơn đấy. Việc chôn sâu dưới đất luôn đặt ra cho chúng tôi những vấn đề nghiêm trọng trong việc ước tính. Chuyện này còn phụ thuộc vào độ ẩm, độ sâu, độ pH và cấu trúc của đất. Ở khu vực đó, đất đặc biệt chua. Căn cứ vào tình trạng của bốn anh chàng này, tôi đoán chừng sáu tháng đến một năm. Không thể nói chính xác hơn được.
Khác gì nói họ chết từ thời Cổ đại.
- Họ bị giết cùng lúc à?
- Tôi cho là thế. Nhân viên côn trùng học tìm thấy rất ít ấu trùng ruồi nhà ẩn náu trên mỗi người trong số họ, chúng được sinh ra trong đợt đầu tiên. Điều đó có nghĩa là các xác chết đã được chôn một hoặc hai ngày sau khi chết. Chắc chắn người ta đã vận chuyển họ đến tận chỗ đó.
Phần còn nguyên vẹn trong não bộ của Sharko đã bắt đầu xào nấu các dữ liệu, cần phải tái xử lý dữ liệu về các vụ mất tích dưới một góc độ khác, ưu tiên tiêu chí thời gian nhiều hơn thay vì tiêu chí địa lý. Nhà nhân chủng học tiếp tục giải thích:
- Tôi cũng nghĩ rằng có hai người khác nhau xử lý các thi thể, sau khi họ chết. Một người cưa hộp sọ… còn một người phụ trách chặt tay và nhổ răng.
Anh ta đưa cho viên thanh tra một chiếc kính lúp.
- Các hộp sọ được cắt gọn gàng, như trong phòng giải phẫu. Đương nhiên người ta đã dùng cưa Streker hoặc cưa cùng loại, được sử dụng trong ngành pháp y hoặc trong phẫu thuật. Động tác rất chuyên nghiệp. Anh có thể kiểm tra bằng kính lúp, có những đường rạch rất đặc thù.
Sharko cầm chiếc kính phóng to rồi đặt nó xuống bàn mà không sử dụng.
- Chuyên nghiệp… Một người trong nghề chăng?
- Một người nào đó đã quen cưa hộp sọ. Chẳng hạn, điểm xuất phát tương ứng chính xác với điểm kết thúc, và tôi bảo đảm với anh rằng không dễ thực hiện việc đó trên một cấu trúc hình tròn. Về nghề nghiệp, thì người đó có thể là bác sĩ pháp y hoặc thợ xẻ.
- Tuy nhiên, tôi khó mà hình dung nổi một thợ xẻ cắt gỗ sồi bằng cưa phẫu thuật. Thế liên quan đến nhân vật giả định còn lại thì sao?
- Răng bị nhổ thô bạo, vẫn còn chân răng trong lợi. Người ta đã dùng kìm. Còn bàn tay, có lẽ bị chặt bằng rìu. Nếu là cùng một tác giả, có lẽ các vết cắt sẽ chính xác hơn. Và chắc là người đó sẽ dùng cưa.
Vị bác sĩ nhìn đồng hồ rồi đặt lại cốc của mình xuống cạnh bình pha cà phê mà anh ta vừa tắt.
- Xin lỗi, tôi phải đi rồi. Anh sẽ có tất cả các thông tin trong…
- Não họ có bị lấy đi không?
- Có. Nếu không, có lẽ chúng tôi sẽ tìm thấy dấu vết của dịch tủy sống hoặc màng cứng, được cấu tạo bởi các sợi collagen rất dày, có thể trụ được một năm dưới đất. Người ta cũng lấy đi cả mắt của họ.
- Mắt ư?
- Có ghi trong báo cáo đấy. Đất tìm thấy trong các hốc mắt không cho thấy bất cứ dấu vết nào của thủy dịch, một loại dịch trong thủy tinh thể. Về các thông tin khác, anh hãy đến gặp bác sĩ Busnel, dưới tầng hầm. Tôi đã thức trắng đêm qua, ít ra tôi cũng phải tắm rửa một chút trước khi đến buổi hội thảo, tôi xin phép.
Hai người đàn ông chia tay nhau trong hành lang. Sharko bước vào thang máy, vẫn còn bị tác động bởi những phát hiện vừa rồi. Suy nghĩ sơ phác khả dĩ đầu tiên hình thành trong đầu anh, mở ra theo hai hướng điều tra đối lập nhau. Một mặt, khía cạnh giết người bằng súng đạn rồi giấu xác hé mở khả năng về một vụ hành hình: một nhóm người tìm cách bỏ trốn hoặc tấn công, người ta hạ sát họ rồi khiến họ biến mất một cách rất “chuyên nghiệp”. Bản thân việc chôn sâu đã là một phương pháp tuyệt diệu, bên cạnh việc dùng lửa hoặc axít. Mặt khác, chuyện những bộ não và con mắt bị lấy đi hướng việc phân tích về phía một quy trình được nghi thức hóa, thuần thục đến hoàn hảo, đòi hỏi sự bình tĩnh và mức độ tàn bạo kinh khủng. Năm xác chết, điều đó ngay lập tức khiến ta nghĩ đến một kẻ giết người hàng loạt hoặc một vụ hạ sát tập thể… Nhưng với hai sát thủ sao? Tóm lại, dù sao trong chuyện này cũng có điều gì đó rất khác lạ. Sharko vẫn tâm niệm trong đầu rằng không nên xem nhẹ bất cứ hướng điều tra nào liên quan đến các động cơ sâu xa của một hoặc nhiều kẻ sát nhân. Trên hành tinh này, vẫn có những kẻ đủ điên cuồng để sát hại người khác rồi sau đó dùng thìa xúc từng chút não của họ mà ăn.
Viên thanh tra đi đến nhà xác. Tận trong cùng, một cánh cửa kính mở ra một bóng đèn không hắt bóng. Trong một viện pháp y, phòng phẫu tích không bao giờ là nơi khó tìm. Chỉ cần đi theo mùi, ở đâu cũng thế, nơi nào cũng thế. Khi Sharko đến nơi, bác sĩ Busnel đang xịt nước lên mặt sàn lát gạch. Viên cảnh sát Paris dừng lại ở ngưỡng cửa. Anh chờ đến khi rốt cuộc bác sĩ cũng nhìn thấy và bước lại gần anh.
- Thanh tra Sharko từ Paris đúng không?
Sharko đưa tay ra. Một cái bắt tay thật chặt.
- Tôi thấy là cảnh sát trưởng Péresse đã truyền đạt thông tin rất chính xác.
- Anh đến sau tất cả mọi người, và tôi phải thú nhận là tôi rất chán khi phải nhắc đi nhắc lại cùng một chuyện. Tôi làm việc này đã hai ngày nay rồi. Tôi mệt rũ, đã có các báo cáo và…
Sharko chỉ vào một con ruồi đang đậu trên lớp vải màu xanh che phủ xác chết.
- Ở khách sạn của tôi cũng có một con ruồi. Tuy nhiên, ở đây là phòng lạnh cơ đấy. Chẳng có gì ngăn được chúng cả. Tôi rất sợ các loại côn trùng, nhất là những con biết bay.
Busnel thể hiện nỗi chán ngán ra mặt. Ông đến bên bàn và giở tấm vải lên.
- Thôi được rồi. Anh làm ơn lại gần đây, chúng ta kết thúc chuyện này nhé?
Viên thanh tra nhìn vệt nước yên ả chảy trong một cái rãnh. Anh chậm rãi lại gần, như thể đang bước trên trứng mỏng.
- Tôi chỉ cẩn thận đôi giày của tôi thôi. Chúng làm bằng da Cordoue và…
- Chúng ta nói về đối tượng được bảo quản tốt nhất, anh đồng ý chứ? Tôi cho rằng đồng nghiệp về nhân chủng học của tôi đã thông tin rõ ràng cho anh rồi?
- Đúng thế, anh ấy đã thông tin rồi.
Busnel là một người hoạt bát, chắc nịch, cao chừng một mét chín mươi. Với khuôn mặt vuông chữ điền và cái mũi tẹt, ông hoàn toàn có thể giành được vị trí trong một cuộc tụ nhau tranh bóng ở môn bóng bầu dục. Sharko đưa mắt nhìn cái xác. Đập vào mắt anh là một thực thể không thể miêu tả, một khối nhão nhoẹt nào da thịt, nào đất, nào xương, nào gân. Phi nhân tính đến mức thậm chí không còn gây sốc nữa. Cả cái xác này cũng bị cưa hộp sọ.
Vị bác sĩ pháp y chỉ vào vai trái.
- Anh ta bị bắn vào chỗ này. Viên đạn ra ngoài qua mặt sau của cơ delta. Thoạt nhìn thì viên đạn không phải nguyên nhân khiến anh ta chết. Tôi nói là thoạt nhìn , bởi vì cứ nhìn mức độ phân hủy, thì tôi không có cách nào xác định chính xác nguyên nhân cái chết cả.
Giờ thì Busnel chỉ vào toàn bộ vùng trơ xương trên cánh tay, cẳng tay và thân trên.
- Những vùng này đã bị lột da.
- Bằng dụng cụ gì?
Vị bác sĩ quay về phía một cái bàn và cầm lên một cái lọ đậy kín. Sharko nheo mắt.
- Móng tay sao?
- Đúng thế, chúng cắm sâu vào thịt. Các phân tích sẽ khẳng định điều đó, nhưng tôi thậm chí còn tin rằng đó chính là móng tay của anh ta. Móng tay cái, móng tay trỏ và móng tay giữa trên bàn tay phải.
- Gã này đã tự cào cấu chính mình trước khi chết.
- Đúng thế. Mạnh và bạo lực đến nỗi không thể hiểu nổi. Hẳn là anh ta phải đau đớn khủng khiếp.
Càng lúc viên cảnh sát càng có cảm giác mình đang bơi trong vùng nước xoáy. Những phát hiện này càng lúc càng kỳ quặc hơn so với những gì anh hình dung trước đó.
- Thế… thế còn những cái xác khác thì sao?
- Khó nói hơn, do tình trạng của họ. Tôi cho rằng họ cũng bị lột da ở một số vùng như vai, bắp chân và lưng. Nhưng không phải bằng móng tay. Các dấu vết rất rõ ràng, đều đặn, và nhất là rất sâu. Giống như những dấu vết tạo nên bằng dao hoặc một dụng cụ sắc. Một kỹ thuật cổ điển mà những kẻ quỷ quyệt sử dụng để làm biến mất những hình xăm.
Ông lại chỉ tay vào những cái móng.
- Ta có thể bắt ép bất kỳ ai tự cắt xẻo da thịt mình bằng cách gí một khẩu súng vào thái dương anh ta. Vấn đề là phải biết được tại sao.
- Tôi có thể lấy ảnh được không?
- Chúng được gắn kèm hồ sơ. Không đẹp đẽ gì đâu, không hề, tin tôi đi.
- Tôi vẫn luôn tin tưởng các bác sĩ pháp y.
Vị bác sĩ hất cằm về phía một chiếc bàn nhỏ, trên đặt một cái túi nhỏ trong suốt.
- Còn có cả thứ đó nữa. Một mẩu chất dẻo rất nhỏ màu xanh, được tìm thấy dưới da anh ta, ở khoảng giữa xương quai xanh và cổ.
Sharko lại gần chiếc bàn nhỏ.
- Ông có ý tưởng gì về nguồn gốc của nó không?
- Nó hình trụ, thủng ở chính giữa. Chắc chắn là phần còn lại của một ống truyền dưới da thường dùng trong phẫu thuật.
- Nhằm mục đích gì?
- Tôi sẽ cùng một bác sĩ phẫu thuật xem xét kỹ hơn. Nhưng theo trí nhớ của tôi, thì có cả đống khả năng. Đó có thể là một cái ống cấy ghép, được dùng để dẫn các sản phẩm hóa trị chẳng hạn. Nhưng người ta cũng dùng thứ này trong thủ thuật đặt ống thông, để tránh phải lấy ven bệnh nhân nhiều lần. Các phân tích về độc chất và tế bào có lẽ sẽ nói lên nhiều điều. Phải chăng anh ta mắc một căn bệnh nào đó? Ung thư chẳng hạn?
- Còn gì khác nữa không?
- Liên quan đến tôi thì không. Phần còn lại là việc của bộ phận kỹ thuật pháp y, không quan trọng lắm đối với anh. Sau đó, tôi đã tiến hành lấy mẫu cơ thắt lưng để làm xét nghiệm ADN cho từng đối tượng. Bởi vì đầu họ đã bị cạo nhẵn, nên lông mu đã được đưa đến cho bộ phận xét nghiệm ma túy. Bây giờ, đến lượt họ làm việc. Hy vọng việc đó sẽ giúp chúng ta xác định danh tính nạn nhân, nếu không vụ này có nguy cơ kéo dài vô tận, và sẽ vô cùng phức tạp.
- Nó vốn đã phức tạp rồi, ông không nghĩ thế sao?
Vị bác sĩ pháp y bắt đầu cởi chiếc áo khoác ngoài vấy bẩn. Sharko xoa môi, mắt nhìn xuống đất.
- Ngay cả thời còn sùi bọt mép ở các nhà xác, tôi cũng chua bao giờ nghĩ đến việc mua những đôi giày như của ông, giày cao su. Ông không thể hình dung tôi đã phá hỏng bao nhiêu đôi giày lười bằng da đâu. Mùi của người chết như thể… thấm sâu vào da ấy. Loại giày này được bán ở đâu vậy?
Vị bác sĩ pháp y nhìn người đối thoại chằm chằm rồi quay vào góc phòng để sắp xếp các dụng cụ cuối cùng, khẽ nở nụ cười mệt mỏi.
- Anh cứ đến cửa hàng Leroy Merlin, quầy đồ làm vườn, chắc sẽ tìm thấy thôi. Còn bây giờ, chúc anh thuận buồm xuôi gió, thanh tra ạ. Tôi sẽ đi ngủ, nếu anh cho phép.
Khi đã ra đến bên ngoài, Sharko hít một hơi thật sâu không khí trong lành, và nhìn đồng hồ. Gần 11 giờ… Phần lớn các báo cáo sẽ chỉ được gửi đến vào cuối ngày. Anh ngắm nghía bầu trời quang mây rồi hít ngửi quần áo trên người. Anh ở trong đó chưa đầy hai giờ mà quần áo anh đã đẫm mùi rồi. Viên cảnh sát Paris quyết định trở về khách sạn để thay đồ, trước khi đến sở cảnh sát, chủ yếu để xem xét bối cảnh và yêu cầu các hồ sơ đã được đưa vào cơ sở dữ liệu. Anh sẽ nhân dịp này thủ tiêu con ruồi chết tiệt đã thoát khỏi tay anh đêm qua.
Và rồi, nếu không có gì tiến triển cụ thể trong vòng bốn mươi tám giờ tới, anh sẽ thu xếp hành lý để xử lý mọi việc ở Nanterre. Anh nhớ đoàn tàu mô hình của mình khủng khiếp.