← Quay lại trang sách

Chương 11

Sharko giận dữ mở cửa các buồng vệ sinh trong Sở Cảnh sát Hình sự Rouen, lần lượt từng buồng một, để chắc chắn rằng không còn ai nán lại đó. Mồ hôi bết vào thái dương anh, ánh nắng đáng ghét nện mạnh vào anh qua những lớp kính. Thật kinh khủng. Anh đột ngột quay lại, ánh mắt vừa dí dỏm vừa tức giận.

- Eugénie, mi để cho ta yên, được không? Ta sẽ mang cho mi món xốt thập cẩm, nhưng không phải lúc này! Nếu mi không nhận ra, thì ta đang làm việc đấy.

Eugénie ngồi trên mép bồn rửa tay. Con bé mặc một chiếc váy mỏng màu xanh da trời, đi đôi giày đỏ cài dây, và buộc gọn mái tóc dài màu vàng bằng một sợi dây chun. Con bé có vẻ thích thú một cách ranh mãnh khi quấn một lọn tóc quanh các ngón tay. Nó chẳng hề rịn lấy một giọt mồ hôi.

- Cháu không thích chú làm những việc này đâu, chú Franck ạ. Cháu rất sợ những bộ xương và những xác chết. Cả Éloïse cũng sợ, vậy thì tại sao chú lại tiếp tục việc này và bắt cháu phải chịu đựng chứ? Chú rất ổn khi ở trong văn phòng cơ mà, không phải sao? Bây giờ, cháu không muốn ra đi một mình nữa. Cháu muốn ở cùng chú.

Sharko đi đi lại lại, như một cái ấm đun nước bị dư áp suất. Anh chạy đến tận bồn rửa mặt và vục đầu xuống dưới làn nước lạnh. Khi anh ngẩng lên, Eugénie vẫn ngồi đó. Anh đưa tay đẩy nó, nhưng con bé không nhúc nhích.

- Đừng có nói về Éloïse nữa. Mi đi đi. Lẽ ra mi phải bỏ đi sau khi ta được trị liệu rồi chứ, lẽ ra mi phải biến…

- Vậy chúng ta quay về Paris đi, ngay lập tức. Cháu muốn chơi với đoàn tàu. Nếu chú xử ác với cháu, nếu chú vẫn còn đi nhìn ngắm mấy bộ xương đó, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ đấy. Lão béo Willy đần độn ấy không thể đến đây làm phiền chú được nữa, nhưng cháu thì vẫn có thể. Và bất cứ khi nào cháu muốn.

Nó còn bám dai hơn cả đỉa. Viên thanh tra đưa hai tay lên ôm đầu. Rồi anh đột ngột ra khỏi phòng vệ sinh và đóng sầm cửa lại sau lưng. Anh rẽ vào một hành lang. Eugénie lại ngồi xếp bằng tròn trước mặt anh, trên tấm thảm trải sàn. Sharko đi vòng qua mà không thèm để ý đến nó, rồi bước vào phòng làm việc của Georges Péresse. Ông chủ của đội cảnh sát hình sự đang chơi trò tung hứng giữa điện thoại cố định và điện thoại di động. Giấy tờ dồn cả đống trước mặt ông. Ông dùng lòng bàn tay chặn ống nói điện thoại và hất cằm về phía Sharko:

- Có chuyện gì thế?

- Về phía Interpol*, các anh có tin tức gì không?

Cơ quan Cảnh sát Quốc tế.

- Có, có. Văn bản đã được gửi đến Văn phòng Cảnh sát Quốc gia tối qua.

Péresse quay trở lại với câu chuyện trên điện thoại. Sharko vẫn đứng ở ngưỡng cửa.

- Tôi xem được không, cái văn bản ấy?

- Thanh tra, làm ơn… Tôi đang bận.

Sharko gật đầu và quay trở lại chỗ ngồi của mình, một không gian nhỏ người ta dành cho anh, trong một open space * nơi chừng năm, sáu nhân viên cảnh sát đang làm việc. Đang là tháng Bảy, tháng của trời xanh và những kỳ nghỉ phép. Bất chấp tầm quan trọng của các vụ án đang phải xử lý, Sở Cảnh sát vẫn hoạt động theo chế độ quay chậm.

Không gian mở - tiếng Anh trong nguyên bản.

Sharko ngồi xuống ghế. Eugénie đã khiến anh phát cáu, anh không thể xua đuổi được nó như khi ở văn phòng của anh, ở Paris. Nó quay trở lại, mang theo cả đống những kỷ niệm xưa cũ, những nỗi ám ảnh, để dốc hết vào đầu anh. Nó biết rất rõ phải ấn vào đâu để làm anh thương tổn sâu sắc. Rõ ràng nó trừng phạt anh ngay khi anh có chút gì đó trở lại là cảnh sát.

Anh lại cắm cúi vào đống hồ sơ, tay cầm một chiếc bút, trong khi con bé nghịch ngợm cái dao rọc giấy. Nó không ngừng làm ồn, và Sharko biết rằng có nút chặt lỗ tai cũng vô ích: nó ở trong anh, đâu đó bên trong hộp sọ, và sẽ chỉ chuồn đi khi nào nó quyết định làm thế.

Sharko làm mọi cách, đương nhiên, để không ai nhận thấy điều gì. Anh phải tỏ ra bình thường, minh mẫn. Chính bằng cách đó mà anh đã giữ được chỗ ngồi yên ổn trong văn phòng Sở Cảnh sát Nanterre. Khi rốt cuộc Eugénie cũng bán xới, anh có thể xem xét lại những gì đã ghi chép, về mặt giải phẫu pháp y và phân tích độc chất, họ đã tiến triển khá tốt. Những phân tích kỹ lưỡng hơn về xương, đặc biệt là qua máy quét, đã chỉ ra rằng, trên bốn trong số năm bộ xương có những vết gãy cũ - xương cổ tay, xương sườn, khuỷu tay… - đã lành lại, điều đó có nghĩa là chúng bị gãy chưa đầy hai năm trước, và trước khi các nạn nhân chết, bởi vì chúng có màu sắc. Vậy là những con người vô danh này không thuộc loại nhân viên bàn giấy. Những vết gãy có thể bắt nguồn từ những cú ngã liên quan đến nghề nghiệp của họ, một môn thể thao đặc biệt nào đó chẳng hạn như bóng chày, hoặc từ những cuộc ẩu đả. Sớm hôm nay, Sharko đã yêu cầu họ tìm cách đối chiếu hồ sơ lưu trữ với nhiều bệnh viện và câu lạc bộ thể thao khác nhau trong vùng. Việc tìm kiếm vẫn đang được tiến hành.

Mặc dù không có tóc, kết quả phân tích độc chất trong những sợi lông mu vẫn nói lên vô cùng nhiều điều. Ba trong số năm nạn nhân - bao gồm cả người châu Á - đã từng sử dụng cocain và Subutex, một dược chất thay thế heroin. Xét nghiệm phân đốt các sợi lông, bằng cách cắt nhỏ chúng, đã chỉ ra rằng thoạt tiên, việc sử dụng các chất ma túy ở ba người đó giảm mạnh, cho đến khi biến mất vài tuần trước khi họ chết. Khi cho nghiền các ấu trùng họ không phát hiện thấy gì. Nếu những người này dùng ma túy vào những giờ phút cuối đời, có lẽ người ta đã tìm ra dấu vết trong lớp sừng trên vỏ của các loại côn trùng. Do đó, Sharko ghi lại việc phải kiểm tra những người từng được ra khỏi các trung tâm cai nghiện và các nhà tù, bởi vì Subutex là một loại ma túy phổ biến đằng sau song sắt. Có thể họ đang phải đối mặt với một vụ liên quan đến đám cựu tù nhân, những gã bán ma túy hoặc những kẻ có nhúng tay vào một chuyện can hệ tới buôn lậu ma túy. Không được xem nhẹ bất cứ hướng điều tra nào.

Điểm cuối cùng, cái ống nhựa nhỏ tìm thấy ở gần xương quai xanh, trên xác chết được bảo quản tốt nhất. Các phân tích không cho thấy sự có mặt của các chất liên quan đến hóa trị. Ngoài các giả thuyết do bác sĩ pháp y đưa ra, báo cáo còn ghi chú rằng cái ống đó cũng có thể được dùng để nối những điện cực nhỏ xíu được cấy trong não với một máy kích thích luồn dưới da. Người ta gọi kỹ thuật này là kích thích sâu não bộ, và sử dụng nó để điều trị cho những bệnh nhân trầm cảm nặng, hạn chế những cơn run rẩy do bệnh Parkinson gây ra, hoặc thậm chí là để loại bỏ những rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Đó là một điểm đáng kể, bởi vì dường như kẻ giết người rất quan tâm đến bộ não của các nạn nhân.

- Chú đang viết gì vậy?

Eugénie đã quay lại. Sharko hoàn toàn không đếm xỉa đến nó và cố gắng tiếp tục dòng suy nghĩ. Con bé dùng dao rọc giấy đập ầm ĩ lên bàn, càng lúc càng mạnh.

- Éloïse chết rồi, hừ, vợ chú chết rồi, hừ. Éloïse và vợ chú đều chết rồi, hừ. Và toàn bộ chuyện đó là do lỗi của chú, hừ…

Con bé xảo quyệt… Đó là câu nói ưa thích của nó, câu nói khiến anh bị tổn thương đến tận đáy lòng. Viên cảnh sát nghiến răng.

- Im ngay, đồ khốn!

Những cái đầu ngoảnh về hướng Sharko. Anh đứng bật dậy khỏi ghế, hai bàn tay nắm chặt. Anh lao về phía một viên hạ sĩ đang sao chụp tài liệu và chìa tấm thẻ thanh tra ra.

- Sharko, Cục Cảnh sát Phòng chống và Trấn áp bạo lực.

- Tôi biết, thưa thanh tra. Anh cần gì chăng?

- Tôi cần anh đi mua giúp tôi mứt hạt dẻ và xốt cocktail. Một hũ pink salad cỡ 1 kí lô. Anh có thể làm việc đó được không? Mứt hạt dẻ thì nhãn hiệu nào cũng được, nhưng còn xốt thì đừng quên là loại pink salad nhé, đừng lấy loại khác.

Anh chàng trợn tròn mắt.

- Việc này…

Viên cảnh sát người Paris chống hai tay lên hông, ưỡn rộng hai bên vai. Với vài cân thịt thừa, Sharko, vốn đã là người lực lưỡng, lại càng khiến người khác phải nể trọng.

- Sao nào, hạ sĩ?

Anh chàng cảnh sát trẻ không phản đối nữa mà biến mất. Sharko quay lại chỗ của mình. Eugénie mỉm cười với anh.

- Hẹn lát nữa gặp lại, Franck thân mến.

- Đúng, đúng thế đấy. Hãy ở yên chỗ của mình đi.

Cô bé nhảy chân sáo chạy đi rồi biến mất đằng sau tấm bảng bằng gỗ bần. Viên thanh tra hít một hơi, nhắm mắt lại. Cuối cùng anh cũng được yên tĩnh. Tiếng máy tính chạy ro ro, tiếng gót giày của các đồng nghiệp nghiến lạo xạo. Anh theo đuổi những ý nghĩ trong đầu, nhanh chóng lật giở những trang toàn thông tin chuyên môn của các báo cáo khác nhau. Anh không biết thêm được gì đáng kể. Các phân tích ADN đang được tiến hành, cũng như việc dựng lại khuôn mặt, chắc chắn sẽ chẳng dẫn đến đâu. Cho tới lúc này, có thể tóm tắt vụ án bằng một miêu tả ngắn gọn: năm người đàn ông tuổi từ hai mươi hai đến hai mươi sáu, trong đó có một người châu Á, phần lớn đều có tiền sử sử dụng ma túy, đã bị thương hoặc bị chết do đạn bắn. Hộp sọ bị cưa, mắt bị lấy đi, bàn tay bị chặt, phần thân thể còn lại bị chôn vùi. Tuyệt vời…

Về bản chất, việc điều tra không tiến triển được bao nhiêu. Phần khó khăn nhất chủ yếu liên quan đến hồ sơ về các vụ mất tích đáng lo ngại, hoàn toàn thiếu vắng manh mối. Chẳng hạn, không có đơn từ nào liên quan đến một người châu Á mất tích trong vòng mười lăm tháng trở lại đây, tương ứng với các tiêu chí - kích thước, cân nặng ước lượng, độ tuổi. Nhưng nói cho cùng, đó mới chỉ là thất bại một nửa. Việc không có dữ liệu đăng ký cho thấy những người đàn ông này có thể là những phần tử ngoài lề xã hội, người nước ngoài cư trú bất hợp pháp, hoặc đơn giản chỉ là người nước ngoài.

Sau đó, Sharko bỏ ra vòi để lấy nước uống, anh có cảm giác não mình nhão ra như mứt. Anh tưởng tượng mình sẽ thật dễ chịu nếu đang ở bên ngoài, bên hiên một quán cà phê. Anh chàng hạ sĩ đã mang về cho Sharko hũ xốt cocktail, món mứt hạt dẻ, và từ lúc đó, may thay, Eugénie để cho anh được yên. Anh sẽ nhanh chóng quay về khách sạn, tổng kết tình hình với Leclerc và có lẽ chỉ một hoặc hai ngày nữa là dong buồm về Paris. Bởi vì, thời gian càng trôi đi, các hướng điều tra càng khép lại. Chẳng có gì từ phía các bệnh viện. Các trung úy trở về sau đợt điều tra những khu vực lân cận chẳng thu thập được thông tin gì. Trong số hàng trăm nhân công - và cựu nhân công - làm việc trong khu công nghiệp, chẳng có ai nhìn thấy bất cứ điều gì. Mặt khác, các tội ác này đã xảy ra từ lâu, đến mức mọi trí nhớ hẳn đều đã cùn mòn đáng kể.

Lúc này, các xác chết vẫn hoàn toàn không rõ danh tính.

Đang vùi đầu lần cuối cùng vào đống hồ sơ, Sharko bỗng cảm thấy một áp lực đè lên vai mình. Anh quay lại. Là Péresse, ông đang nhìn chăm chăm hũ xốt cocktail và chỗ mứt hạt dẻ. Cuối cùng Péresse cũng buông một câu:

- Chúng ta có một hướng điều tra đáng kể rồi. Anh lại đây xem.

Sharko đi cùng đến tận phòng làm việc của ông. Viên thanh tra Rouen đóng cửa lại rồi chỉ vào màn hình máy tính. Người ta nhìn thấy trên đó bản chụp một văn bản viết tay bằng tiếng Anh.

Một bức điện tín.

- Từ Interpol gửi đến. Anh sẽ không tin được bức điện này làm cách nào để lần ngược đến tận đây đâu. Một anh chàng ở chỗ họ, có tên là Sanchez, đã gọi cho họ từ nơi anh ta đi nghỉ, một nơi cắm trại mạn Bordeaux. Anh ta đang vừa xem ti vi vừa nhấm nháp ly rượu khai vị một cách bình thản nhất trên đời thì nhìn thấy anh, chính anh, ở gần khu vực phát hiện ra mấy cái xác, chỗ đường ống.

- Tôi bị đưa lên ti vi sao? Chết tiệt, họ không bỏ lỡ thứ gì cả.

- Thế là, Sanchez gọi về trụ sở và tìm hiểu thông tin, anh ta muốn biết anh đang làm vụ gì.

- Tôi biết Sanchez rất rõ. Chúng tôi từng cùng nhau phụ trách vài hồ sơ vào cuối những năm chín mươi, trước khi anh ta chuyển đến Lyon.

- Thời gian vừa qua anh ta không xem ti vi nhiều lắm, và không hề biết đến vụ truyền thông ồn ào xung quanh chuyện này. Các đồng nghiệp liền kể với anh ta… về những cái hộp sọ bị cưa và mọi chuyện liên quan. Thế là, bỗng nhiên anh ta hiểu ra. Anh ta yêu cầu mọi người lục trong hồ sơ lưu trữ của Interpol, và anh đoán xem, ở đó họ bắt gặp thứ gì?

- Bức điện tín cũ này…

- Chính xác. Một bức điện tín gửi từ Ai Cập. Cụ thể hơn là từ Cairo.

Sharko chỉ ngón tay vào màn hình.

- Hãy nói với tôi rằng mắt tôi nhìn vẫn còn tốt.

- Tôi khẳng định điều đó. Bức điện này là từ năm 1994. Ba cô gái trẻ người Ai Cập, bị giết chết một cách dã man, họ sống ở Cairo. Hộp sọ bị cưa rất ngọt “bằng cưa y tế”, như đã mô tả, não bị lấy đi, và nhãn cầu bị khoét bỏ. Thân thể bị cắt xẻ, rạch nát bằng dao, từ đầu đến chân, kể cả các bộ phận sinh dục…

Sharko cảm thấy một cơn choáng váng ghê tởm xâm chiếm. Lồng ngực anh căng ra, ngực anh như bị nén lại. Con quái vật thèm khát săn đuổi đang trỗi dậy. Péresse tiếp tục đọc bức điện.

-… Tất cả diễn ra trong vòng chưa đầy hai ngày. Và lần đó, những cái xác không bị chôn xuống đất. Chúng bị bỏ mặc giữa trời. Kẻ sát nhân của chúng ta đã làm rất mạnh tay.

Viên cảnh sát người Paris đứng dậy và cụp mắt xuống. Anh hình dung ra ba cô gái nằm phơi mình trên lớp cát sa mạc, thân thể đầy những vết dao đâm. Các cơ quan nội tạng bị lôi ra ngoài, dâng cho lũ kền kền. Tất cả những hình ảnh đó chất chồng trong đầu anh. Anh từ từ nhìn chăm chú vào màn hình.

- Chuyện này xảy ra đã quá lâu rồi. Các vụ giết người hàng loạt thường gần nhau về mặt thời gian. Và cả về khoảng cách nữa. Normandie, Cairo, không gần nhau cho lắm… Chúng ta đang đối mặt với một kẻ giết người lưu động chăng? Interpol có ghi nhận vụ nào khác tương tự không?

- Không có vụ nào hết.

- Điều này không có ý nghĩa gì đáng kể. Mười năm trước, loại điện tín này khá hiếm. Mất thời gian cho việc giấy tờ là điều cuối cùng mà giới cảnh sát chịu làm, mà chỉ khi họ muốn tự làm khổ mình. Anh bạn đồng nghiệp người Ai Cập của chúng ta là một cảnh sát tỉ mỉ. Điều này gần như là một nghịch lý.

Sharko im lặng một lát, mắt anh tiếp tục đọc lướt bức điện trong khi não anh đã bắt đầu hoạt động. Ba cô gái ở châu Phi, năm người đàn ông ở Pháp. Da thịt bị cắt rạch, hộp sọ bị mở, nhãn cầu bị lấy mất. Cách nhau mười sáu năm. Tại sao phải chờ lâu như thế giữa hai loạt giết người? Và nhất là, tại sao lại là hai loạt? Viên thanh tra quay trở lại với lời miêu tả sơ sài bị quẳng đến cho Interpol.

- Tác giả báo cáo là Mahmoud Abd el-Aal… Tên của viên sĩ quan Ai Cập đã đánh động vụ này?

- Hình như thế.

- Vậy tờ giấy này là toàn bộ những gì chúng ta có được?

- Cho đến lúc này là thế. Lúc đầu, chúng tôi đã liên hệ với Interpol tại Ai Cập, rồi SCTIP* Cairo, họ đã kết nối chúng tôi với một ủy viên của Đại sứ quán Pháp, Mickaël Lebrun, người làm việc trực tiếp với chính quyền ở đó. Những tin tức đầu tiên không đến nỗi tệ lắm.

Ủy ban Hợp tác Kỹ thuật Quốc tế của cảnh sát.

- Tại sao?

- Hình như anh chàng Abd el-Aal đó không còn làm việc kể từ sau vụ này.

Sharko im lặng một lát.

- Ai đó có thể cho chúng ta tiếp cận hồ sơ ấy được không?

- Có, anh ta tên là Hassan Noureddine, đó là thanh tra trưởng cai quản đội cảnh sát. Theo Lebrun, anh ta là một kiểu độc tài. Người địa phương rất giữ mồm giữ miệng, họ không thích người phương Tây đến chõ mũi vào việc của họ. Việc tra tấn các nghi phạm, những vụ bỏ tù vì khác biệt quan điểm là chuyện thường ngày ở Ai Cập. Chúng ta không thể giải quyết công việc qua điện thoại, và họ không chịu gửi hồ sơ của họ qua đường thư điện tử hoặc qua bưu điện.

Sharko thở dài, Péresse nói đúng. Cảnh sát các nước Ả Rập, và đặc biệt là cảnh sát Ai Cập, còn cách các mô hình châu Âu nhiều năm ánh sáng. Bị mua chuộc bởi tiền và quyền lực, họ chỉ xoay theo hướng đảm bảo an ninh nội bộ.

Bằng một cú nhấp chuột, Péresse in bức điện ra.

- Tôi đã liên hệ với cấp trên của anh. Ông ấy OK để chúng tôi cử anh đến đó. Cairo chỉ cách đây có bốn giờ bay. Nếu anh muốn, anh sẽ ghé qua đại sứ quán. Mickaël Lebrun sẽ giới thiệu anh với cảnh sát Cairo. Anh ta sẽ đưa anh đến gặp Hassan Noureddine.

Eugénie đột ngột bước vào phòng, đầy giận dữ. Sharko quay đầu về phía con bé, nó bắt đầu kéo áo anh.

- Nào, đứng lên, chúng ta đi thôi, con bé càu nhàu. Không có chuyện chúng ta đến cái đất nước khủng khiếp đó đâu. Cháu ghê tởm cái nóng và cát. Và cháu sợ đi máy bay. Cháu không muốn.

-… tra? Thanh tra?

Sharko quay trở lại với Péresse, một bàn tay chống cằm. Ai Cập… Giá mà anh có thể hình dung ra việc này.

- Chuyện này nghe như một tập phim James Bond tồi tệ…

- Chúng ta thực sự không có lựa chọn nào khác. Phần của chúng tôi là công việc thực địa, còn phần của anh…

- Là công việc bàn giấy, tôi biết.

Trong một tiếng thở dài, Sharko nhặt bản sao bức điện. Vài dòng chữ gửi ngẫu nhiên, lạc lõng giữa hai lục địa, và anh sẽ phải tự xoay xở với chúng. Anh nghĩ đến cái đất nước mà anh mới chỉ biết đến qua những cuốn catalog du lịch, từ thời anh vẫn còn xem loại catalog đó. Sông Nil, những kim tự tháp vĩ đại, cái nóng ngốt người giữa những vùng đất trồng cọ… Một nhà máy khách du lịch. Suzanne vẫn luôn muốn đến đó, anh đã từ chối, vì lý do công việc. Ấy thế mà ngày nay, chính cái công việc chết tiệt này lại đẩy anh đến vùng cát nóng châu Phi đáng nguyền rủa đó.

Trầm tư, anh chăm chú nhìn Eugénie, con bé đang ngồi vào chỗ của người đứng đầu bộ phận hình sự và đang nghịch những sợi dây thun, nó dùng chúng để bắn vào mông Péresse.

- Anh cười gì thế? viên cảnh sát người Rouen vừa hỏi vừa quay nhìn ra phía sau.

Sharko ngẩng đầu lên.

- Tôi cho là tôi sẽ phải khởi hành càng sớm càng tốt, đúng thế không?

- Muộn nhất là ngày mai. Anh có hộ chiếu công vụ không?

- Bắt buộc rồi. Tôi được xem như chuyên gia tiến hành các vụ điều tra quốc tế. Mặc dù chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra.

- Đây là bằng chứng cho thấy chuyện đó có xảy ra đấy. Cẩn thận nhé, ở Cairo, anh coi như bị trói chân trói tay. Đại sứ quán sẽ cho một phiên dịch bám theo anh như cái đuôi, và anh sẽ chỉ có thể làm theo ý muốn của nhà chức trách địa phương thôi. Chẳng khác nào đi trên trứng mỏng. Chúng ta sẽ giữ liên lạc với nhau.

- Tôi có quyền mang vũ khí không?

- Ở Ai Cập ư? Anh đùa à?

Hai người lịch sự bắt tay nhau. Sharko muốn bỏ đi và để mặc con bé ngồi đó, nhưng Péresse gọi với theo anh.

- Sharko?

- Hừm…

- Lần sau, anh đừng nhờ hạ sĩ của tôi đi chợ giúp anh nữa nhé.

Sharko ra khỏi tòa nhà, đi về hướng khách sạn. Một tay kẹp mớ bản sao các báo cáo, tay kia cầm hũ xốt pink salad và túi mứt hạt dẻ. Trên đường tiến về phía một vụ án đặc biệt tồi tệ, đương nhiên rồi.

Và sẵn sàng chui sâu vào ruột gan một thành phố nóng nực đầy mùi gia vị.

Thành phố Al-Qahira huyền thoại.

Cairo.