Chương 19
Freyrat, nằm ở trung tâm Bệnh viện Đại học Lille, lúc cuối giờ chiều. Hang ổ của khoa tâm thần học. Một con quái vật bằng bê tông được xây ba tầng, nơi hội tụ tất cả các kiểu lệch lạc tâm trí. Tâm thần phân liệt, hoang tưởng cuồng ám, chấn thương tâm thần, loạn tâm thần. Lucie đi vào bên trong tòa nhà khắc khổ và hỏi phòng của Ludovic Sénéchal tại quầy tiếp đón. Cô muốn đích thân thông báo cho anh biết về cái chết của ông bạn già của anh, Claude Poignet. Người ta chỉ cho cô đến tận khoa Denecker, trên tầng hai.
Một căn phòng nhỏ có thể khiến ngay cả một gã hề cũng trở nên trầm cảm. Ti vi đang bật nhưng không thể chuyển kênh được. Ludovic nằm dài trên đệm, hai bàn tay gối sau đầu. Anh chậm rãi quay mặt về phía cô và mỉm cười.
- Lucie…
Ngạc nhiên, cô lại gần anh.
- Anh nhìn thấy rõ rồi à?
- Anh có thể phân biệt được các hình dạng, màu sắc. Những người không mặc áo bờ lu chắc chắn là khách đến thăm. Còn có người phụ nữ nào khác ngoài em có thể đến thăm anh đây?
- Em vui vì mọi chuyện đã tốt hơn.
- Bác sĩ Martin bảo rằng thị lực của anh sẽ hồi phục dần dần. Bây giờ chỉ còn phải chờ chừng hai hoặc ba ngày nữa thôi.
- Họ đã làm thế nào vậy?
- Thôi miên… Họ đã hiểu ra điều gì không ổn. Đúng ra là họ đã hiểu mà không biết rõ.
Lucie cảm thấy khó chịu. Cô ghét phải đóng cái vai trò nặng nề của sứ giả báo tin chết chóc. Đối mặt với ánh mắt người thân của các nạn nhân chắc chắn là khía cạnh khó khăn nhất trong nghề của cô. Cô sẵn sàng làm mọi việc để trì hoãn thời điểm đưa ra thông báo. Ludovic vốn là người nhạy cảm, lại đang không hoàn toàn khỏe mạnh.
- Giải thích cho em nghe xem nào.
Người đàn ông ngồi dậy. Đôi đồng tử của anh đã tìm lại được sự linh hoạt khiến cô yên tâm.
- Bác sĩ tâm thần đã giải thích hết với anh. Ông ấy đưa anh vào trạng thái thôi miên, rồi yêu cầu anh kể lại những gì đã xảy ra trong những giờ, những phút trước khi anh bị mù. Anh liền tường thuật lại với ông ấy diễn biến các sự việc trong ngày. Việc anh đi mua bán ở nhà ông già sưu tầm phim tại Liège, cuộn phim không tên mà anh phát hiện ra trên gác xép. Việc anh ở một mình trong phòng chiếu phim để xem phim suốt đêm. Sau đó, những hình ảnh trong bộ phim ngắn không tên kia xuất hiện. Con mắt bị khoét, những hình ảnh cận cảnh đứa bé gái, cùng với chiếc xích đu. Đúng đến lúc đó, thật lạ lùng, không hề có dấu hiệu báo trước nào, anh bắt đầu kể về bố anh với bác sĩ. Về những người phụ nữ mà ông ấy đã đưa về nhà, khi anh còn nhỏ, vài năm sau khi mẹ anh qua đời.
- Anh chưa bao giờ kể chuyện đó với em, dù chỉ một lời.
Một tiếng cười ngắn vang lên trong phòng.
- Em mà cũng nói câu đó ư? Chúng ta đã chat với nhau suốt nhiều tuần liền, đã tán tỉnh nhau chín tháng ròng, thế mà anh hầu như không biết gì về cuộc đời riêng của em. Phải, anh biết em là cảnh sát, em có hai cô con gái rất quý anh, nhưng ngoài ra thì còn gì nữa?
- Đó không hẳn là chủ đề đáng nói.
Ludovic thở dài, vẻ buồn bã.
- Với em thì đó chẳng bao giờ là chủ đề đáng nói cả. Mà suy cho cùng, tóm lại… Chuyện đó đột ngột xuất hiện trong lúc thôi miên. Những người phụ nữ khỏa thân, mà đôi khi anh nhìn thấy đi ra từ phòng bố anh. Tất cả những… tiếng hổn hển mà anh từng nghe thấy qua những bức tường. Thậm chí anh còn chưa đến mười tuổi. Bác sĩ tâm thần đã hiểu rằng chỗ nghẽn có thể bắt đầu từ đấy. Một điều gì đó, có lẽ là một hình ảnh, đã khiến những ký ức đó hiện ra và kích hoạt chứng mù do loạn trí.
Lucie nghi hoặc không biết liệu chuyện này có liên quan gì đến những hình ảnh tiềm thức. Không có sự kiểm duyệt của ý thức, chúng đã va đập vào những vùng sâu kín nhất trong tâm lý Ludovic và gieo rắc mối bất hòa.
- Nhưng đó không phải là điều khiến anh bị mù, bởi vì anh vẫn có thể kể lại đoạn tiếp theo trong bộ phim. Nói về đứa bé gái đó. Khi nó ăn, khi nó ngủ. Khi con bé giơ tay xua đuổi máy quay, như thể nó nổi giận. Rồi, đột ngột, bác sĩ tâm thần cho anh biết là anh đã hét lên trong lúc bị thôi miên, và ông ấy đã suýt phải đánh thức anh. Ông ấy đã trấn an được anh, rồi hỏi anh xem đã xảy ra chuyện gì. Anh liền bắt đầu kể với ông ấy về chi tiết con thỏ.
Lucie lập tức phản ứng. Người đàn ông Québec kỳ lạ, qua điện thoại, cũng đã nhắc đến lũ thỏ. Ông ta còn khẳng định rằng toàn bộ câu chuyện đều bắt nguồn từ lũ trẻ và lũ thỏ.
- Con thỏ nào?
Ludovic co người lại, thu hai đầu gối lên ngang ngực.
- Hồi ấy anh chừng tám hay chín tuổi gì đó. Một hôm, bố anh đưa anh đến xưởng của ông, nơi ông cất giữ tất cả đồ nghề. Ở đó có một con thỏ, nó trốn tận dưới đáy một đường ống cong cũ kỹ. Một con thỏ hoang rất to. Anh thì có thể chui vào đường ống để bắt nó, còn bố anh thì không. Thế là ông ra lệnh cho anh chui vào đó. Và anh đã làm như thế. Anh bò bốn chân, và buộc con vật phải ra khỏi nơi trú ẩn. Bố anh tóm lấy tai nó. Con thỏ bị chảy máu ở chân sau, nó vùng vẫy đủ mọi hướng. Anh hét lên để bố anh thả nó ra, nhưng… bố anh đã mất bình tĩnh. Ông ấy lấy một cây rìu và…
Ludovic úp mặt vào hai bàn tay, như thể anh vừa bị máu vọt vào mặt.
- Cảnh tượng đó… Cho đến trước khi bị thôi miên, anh không còn nhớ gì về nó nữa, Lucie ạ. Nó đã hoàn toàn ra khỏi đầu anh.
- Đúng hơn là nó bị chôn vùi trong đó. Sâu đến nỗi không bao giờ có điều gì có thể khiến nó trỗi dậy được. Trong cuốn phim không tên kia, anh có nhìn thấy lũ thỏ không?
- Không, không…
Nữ cảnh sát vẫn không hiểu. Poignet đã xem xét kỹ các hình ảnh mà chẳng nhận thấy điều gì. Thế nghĩa là sao?
Ludovic vụng về cầm lấy chai nước và uống vài ngụm.
- Em đã xem cuốn phim đó. Hãy kể cho anh nghe xem em phát hiện được điều gì. Em có đưa cuộn phim cho ông bạn chuyên khôi phục phim của anh không?
Lucie chăm chú nhìn thẳng vào mắt Ludovic và thì thầm một mạch:
- Claude Poignet chết rồi.
Hai bàn tay Ludovic nắm chặt lại dưới lớp ga giường. Im lặng hồi lâu.
- Chết thế nào?
- Ông ấy bị sát hại. Những kẻ làm việc đó đến tìm cuộn phim.
Ludovic đứng dậy và vuốt tóc ngược ra phía sau đầu bằng một cử chỉ nặng nề. Anh như sắp sửa òa khóc.
- Không phải ông ấy… Không phải Claude chứ… Đó là một ông già hiền hậu.
Ludovic quờ quạng đi ra phía khung cửa sổ bằng Plexiglas, ánh mắt thất thần. Lucie có thể thấy, qua hình ảnh phản chiếu trong ô kính, anh đang khóc.
- Em đảm bảo với anh là chúng ta sẽ tìm ra những kẻ phải chịu trách nhiệm về chuyện này. Chúng ta sẽ hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Cô ở lại với Ludovic thêm một lát và giải thích cho anh phần đầu cuộc điều tra. Thậm chí cô còn kể luôn cả chuyện có kẻ nào đó đã lục lọi bộ sưu tập phim của anh. Ludovic phải được biết toàn bộ sự thật.
- Anh cảm thấy mình thật cô độc, Lucie ạ…
- Các bác sĩ tâm thần sẽ giúp anh.
- Anh không quan tâm đến các bác sĩ tâm thần.
Anh thở dài.
- Tại sao chuyện của chúng ta lại không thành?
- Đó không phải là lỗi của anh. Chuyện chẳng bao giờ thành với bất kỳ ai, và đều là do em.
- Tại sao?
- Bởi vì không sớm thì muộn, mọi người luôn hỏi em “tại sao”…
Cô cảm thấy khó ở, cái nóng khiến thần kinh cô căng thẳng. Lại còn mùi hóa chất nữa…
- Người đàn ông sống cùng em sẽ phải chấp nhận con người em đúng như em bây giờ, vào thời điểm hiện tại. Và không được lúc nào cũng tìm cách kéo quá khứ lên cận cảnh. Không được hỏi em về chuyện này, chuyện kia. Em là cảnh sát bởi vì em là cảnh sát, thế thôi, phải chấp nhận như vậy. Những gì xảy ra trong quá khứ đều đã chết rồi. Đã bị chôn vùi, được chưa?
Ludovic nhún vai.
- Thôi, em đi đi. Chắc chắn em có nhiều việc khác phải làm.
- Em sẽ ghé lại sau.
- Em sẽ ghé lại sau, đúng thế…
Anh tì trán vào cửa kính. Buồn rầu, Lucie đi ra và hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành. Cô tự trách mình vì đã tàn nhẫn đến thế với anh, và với tất cả đàn ông nói chung. Nhưng đó chính là vết sẹo từ những đau khổ của cô trong quá khứ. Người đàn ông đầu tiên cô yêu thực sự đã quá đỗi tàn nhẫn bỏ rơi cô và các con cô.
Cô quay trở lại Sở Cảnh sát Tư pháp vào thời điểm cuối ngày, trên đại lộ Tự do, cách trung tâm thành phố Lille chừng trăm mét. Ở đó, thông tin trao đổi thông suốt giữa Trung tâm Cảnh sát Tư pháp Paris, Sở Cảnh sát Tư pháp Rouen và các đội cảnh sát ở Lille. Cho đến lúc này, họ chủ yếu sử dụng email và điện thoại. Các dữ liệu khác nhau sẽ sớm được đưa thành tệp tin, nằm trong phạm vi tiếp cận của tất cả các sĩ quan. Việc đối chiếu các nguồn sẽ được thực hiện, thông tin sẽ lưu thông hiệu quả hơn. Tất cả các cơ hội phải đứng về phía lực lượng giữ gìn trật tự.
Lucie bước vào phòng làm việc của thiếu tá cấp trên. Kashmareck đang bàn luận với trung úy Madelin. Con sói trẻ trung, cùng lắm chỉ hai mươi lăm tuổi, gương mặt đứng đầu lớp, vừa vật vã chịu đựng màn giám định tử thi của Claude Poignet. Xương móng bị gãy làm ba cho thấy ông bị bóp cổ, và sự xuất hiện của những chỗ tím nhợt - tụ máu tại các điểm bị ép giữa thi thể và mặt sàn - trên cơ delta và hông trái, chứng tỏ Poignet chết trong tư thế nằm nghiêng: những kẻ sát nhân đã để ông nằm trên sàn tối thiểu là nửa giờ trước khi treo ông lên.
Kashmareck uống cạn cốc cà phê. Anh hấp thụ cafein chẳng khác nào những người khác hấp thụ nước.
- Nửa giờ… Thời gian để tua lại cuộn phim, lục lọi đôi chút để chuẩn bị cho việc dàn cảnh. Những kẻ giết người máu lạnh, không hề biết sợ.
Lucie hòa theo hướng suy nghĩ của hai người họ.
- Như vậy, Poignet không chết vì bị treo cổ, mà vì bị bóp cổ.
Viên thiếu tá nhặt bức ảnh chụp xưởng làm việc của nạn nhân và chỉ vào sàn nhà, trong một góc phòng.
- Đúng, ở chỗ này. Chúng ta đã phát hiện ra những giọt máu. Chắc hẳn là máu mũi chảy ra do ngạt thở. Kết quả khám nghiệm tử thi còn gì nữa không?
Madelin tra cứu lại các ghi chép.
- Dao để mở phanh vùng ngực, không quan trọng lưỡi dao thuộc loại nào, nhưng chắc chắn là rất sắc. Theo bác sĩ pháp y, việc khoét nhãn cầu được thực hiện rất… chuyên nghiệp. Tôi đọc nguyên văn: đường rạch mở tròn theo màng trong suốt bao phủ mắt, cắt các cơ vận nhãn rồi đến dây thần kinh thị giác, và cuối cùng, lấy nhãn cầu ra. Không khác biệt nhiều so với thủ thuật giải phẫu.
Viên thiếu tá gật đầu đồng tình theo hướng đó.
- Điều này rất trùng khớp với các dữ liệu mà tôi bắt đầu nhận được từ Rouen. Hộp sọ của năm cái xác cũng được cưa mở rất chuyên nghiệp… Điều này càng khẳng định giả thuyết cho rằng cả hai vụ đều do cùng những kẻ sát nhân đó gây ra. Tiếp tục đi.
- Phần còn lại… Hoàn toàn là chuyên môn, nhưng không có gì đáng chú ý cho lắm. Các mẫu đã được đưa sang bộ phận xét nghiệm độc nhất, để phòng khi. Nhưng tôi nghi Poignet đã bị chuốc ma túy.
- Được rồi. Chúng ta sẽ đọc hết các báo cáo. Chúng ta chờ lệnh ủy thác điều tra quốc tế của thẩm phán, yêu cầu đang được gửi đến các nhà chức trách Bỉ để lục soát nhà Szpilman. Ở đó, chúng ta không nắm quyền chủ động, mà họ sẽ là người chỉ đạo, còn chúng ta chỉ quan sát thôi, nhưng thế còn tốt hơn không có gì… Còn gì khác nữa nhỉ? Ờ… Chúng tôi đang kiểm tra các số điện thoại ở Canada mà chị đã đưa, Henebelle ạ, để chắc chắn rằng quả thực chúng ta không thể bắt được kẻ giấu tên đó ở Montréal.
Anh đưa hai tay lên ôm đầu rồi, mắt vẫn nhìn những ghi chép bằng bút đánh dấu, thổi phù phù vào một tấm bảng không còn trắng cho lắm. Một ma trận những mũi tên.
- Madelin, hãy kiểm tra kỹ cho tôi các cuộc điện thoại mà Poignet đã gọi đi hoặc nhận đến trong vòng hai mươi tư giờ trước khi ông ấy chết. Còn cô, Henebelle, cô sang phòng bên cạnh đi. Cảnh sát khoa học đã có được ảnh phóng to từ những mảnh phim gắn ở mắt nạn nhân. Hãy mang thông tin về đây, xem họ có gì khác để kể với chúng ta hay không. Dấu vân tay, các dấu vết khác… Tôi sẽ tiếp cận mấy anh chàng phụ trách điều tra hàng xóm, xem họ có gì mới không. Tối nay, chúng ta sẽ xào xáo thông tin, và cầu mong là ta sẽ thành công. Còn lúc này, tôi cần những thứ cụ thể, cần chất liệu, trước khi chúng ta buộc phải bắt đầu suy nghĩ.