← Quay lại trang sách

Chương 20

Hình ảnh mà Sharko tưởng tượng về Cairo thay đổi giống như những ánh phản chiếu lấp lánh trên mặt nước sông Nil. Tài xế taxi, một osta bil-fitra - tài xế bẩm sinh - nói được đôi chút tiếng Pháp, đã đưa anh đi qua những con phố nhỏ của thành phố. Dân tộc Ai Cập sống bên ngoài, trong bầu không khí sôi động và trễ nải. Mỗi cảnh đời là một cái cớ để giao tiếp. Những ông hàng thịt chặt thịt trên vỉa hè, phụ nữ gọt rau củ trước nhà, bánh mì được bán trên phố, ngay trên mặt đất. Sharko có cảm giác đang đi trong một bức tranh sống động, khi giữa đám đông di chuyển hỗn độn, anh thấy mình như bị đớp gọn trong chuyển động hoàn hảo của một nghi lễ uyển chuyển hòa hợp, theo nhịp vận động cao quý của người sở hữu nó. Anh nhận thấy hơi thở Hồi giáo trong những đường phố nóng nực, những giáo đường đẹp như thiêu đốt, và trong tầm vóc đồ sộ của mình, chúng hướng mắt về phía vị thần duy nhất của mình. Không thể có vị thần nào khác ngoài Thiên Chúa.

Rồi khu Copts của Cairo hiện ra. Nơi những thanh niên xỏ chân trong những đôi xăng đan giản dị bằng da không đòi tiền cũng không đòi bút, mà tặng cho ta những hình ảnh của Đức Mẹ Đồng trinh. Nơi những bức tường nhắc ta nhớ đến thành Rome cổ kính, nơi Kinh Thánh dường như bóc tách từng văn bản viết trên giấy da của mình. Những con phố nhỏ đỏ son, yên ả, nơi chỉ có tiếng lạo xạo của những hạt cát bị cuốn theo hơi thở nóng bỏng của gió năm mươi. Ở giữa thành phố đông đúc nhất châu Phi, rốt cuộc Sharko lại cảm thấy yên ổn. Cô độc giữa đám đông. Ở nơi đây, anh chạm được vào toàn bộ sự mơ hồ của thành phố.

Anh trả tiền tài xế - một anh chàng lạ thường, biết cả đống chuyện thú vị - và gọi cho Leclerc để thông báo với ông các kết quả điều tra. Đổi lại, anh được biết về cái chết của ông già chuyên phục hồi phim và vụ cuộn phim bị lấy cắp. Mọi chuyện ở Pháp đang chuyển động, nhưng không theo chiều hướng anh mong muốn. Vụ điều tra bắt đầu nhuốm màu tồi tệ, các xác chết ngày càng nhiều, tấm màn bí ẩn ngày càng dày hơn.

Anh đến gặp Nahed, cô đang chờ anh trước nhà thờ nữ thánh Barbara. Cô gái trẻ trông thật thanh lịch trong bộ trang phục xếp ly nhẹ nhàng màu phấn. Chắc là vải lanh. Có vẻ như mắt cô trang điểm rất đậm, và một đầu chiếc khăn bằng vải mềm rủ xuống vai cô, chẳng khác nào một chiếc áo choàng. Sharko vừa lại gần vừa hất cằm về phía nhà thờ:

- Đây là trái tim của thành phố mà các vị đã nhắc đến khi ngồi trong xe của Lebrun đúng không?

- Anh thích không?

- Nó khiến tôi ngạc nhiên.

Nahed cười để lộ hàm răng tuyệt đẹp đều tăm tắp. Sharko phải thừa nhận rằng chắc hẳn bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn được cùng cô lạc giữa mê cung thủ đô. Và tối nay, anh nằm trong số họ.

- Mỗi khu phố ở Cairo là một thành phố nhỏ yên bình. Một khoảng không gian với những luật lệ và truyền thống riêng biệt. Tôi muốn anh nhận thấy điều đó.

Cô rụt rè chắp hai bàn tay lại.

- Xe của tôi đậu cách đây hơi xa. Tôi có thứ anh quan tâm rồi đấy.

- Địa chỉ của Abd el-Aal?

- Mahmoud sống một mình, ngay cạnh nhà người anh trai, ở đầu kia phố Talaat-Harb. Người anh trai tên là Atef Abd el-Aal và vẫn đang sống ở đó.

- Talaat-Harb… Chẳng phải đó là nơi Lebrun hẹn gặp chúng ta sao?

- Quả đúng là thế. Talaat-Harb là một con phố có từ Thời kỳ Tươi đẹp, chất chứa lịch sử và hoài niệm. Chắc là người đồng cấp của anh muốn gây ấn tượng. Tôi đã có dịp gặp lại anh ấy, sau khi chúng ta xong việc ở sở cảnh sát. Anh ấy khá thoải mái về việc anh hủy cuộc hẹn.

- Tốt rồi. Cảm ơn cô lần nữa.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi qua nghĩa trang Copts. Nahed giải thích rằng cha cô, một phóng viên của tờ lá cải Cairo , đã bị tàn phế một chân sau một cuộc đối đầu giữa người Copts và người Hồi giáo vào năm 1981. Mẹ cô là người gốc Pháp, từng sống ở Paris trước khi từ bỏ tất cả để đến làm việc cùng những người thuộc dòng tu Dominique trong thành phố Cairo. Cha mẹ cô gặp nhau, Nahed ra đời trong một khu phố nghèo và chưa bao giờ ra khỏi đất nước. Cô theo học tại các trường có dạy tăng cường tiếng Pháp, rồi học ngành ngôn ngữ ở đại học, với các giáo sư bất tài nói tiếng Pháp còn không tốt bằng cô. Cuối cùng, cô vào làm việc tại Đại sứ quán Pháp, nhờ sự hỗ trợ của ông chủ tờ báo, một người Ai Cập có thế lực. Vị trí làm việc tốt nhưng lương thấp, cô không có gì để than thở. Ở đây, một việc làm - trung thực, cô nói thêm, nhấn mạnh vào hai chữ đó - không cho phép ta thoát khỏi cái nghèo đã ăn sâu và dai dẳng, cái nghèo của Ai Cập, nhưng góp phần xoa dịu nó và mang lại cho ta những ảo tưởng.

Cô mời Sharko ngồi vào một chiếc Peugeot 504 chính hiệu đang đỗ ở ranh giới khu Copts của Cairo, gần giáo đường Amr. Hai người bám theo con phố Kourneesh, đi ngược bờ phải sông Nil. Ánh sáng ban ngày tàn dần. Những tòa tháp giáo đường đằng xa, những con tàu hay còn gọi là các Awama sáng lên. Người ta đi dạo cùng gia đình và mua món đậu vàng rưới nước cốt chanh. Sharko cảm nhận được sức mạnh của dòng sông và nhu cầu tôn kính nó của người dân nơi đây.

Hai người vẫn tiếp tục trò chuyện. Khi Nahed bảo anh kể về vợ mình, Sharko áp trán vào cửa kính, đưa mắt nhìn theo những con sóng rập rờn, và chỉ tâm sự rằng anh nhớ vợ và con gái, rằng anh sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa, ngoại trừ trong những giấc mơ. Anh không mở miệng nói thêm gì nữa. Để làm gì? Kể gì bây giờ? Rằng không đêm nào nỗi nhớ không bóp nghẹt anh đến mức rứt anh ra khỏi giấc ngủ, khiến anh gần như ngạt thở ư? Rằng nghề nghiệp của anh đã phá hủy cuộc đời những người thân của anh và lôi kéo anh, chậm rãi nhưng chắc chắn, về phía vực thẳm của một tuổi già không ánh sáng mặt trời ư? Không, không đâu, anh chẳng có gì để kể hết. Không phải ở đây, không phải bây giờ. Không phải với cô.

Sau chừng mười phút, họ đến phố Talaat-Harb. Những cửa hàng quần áo chạy dài hút mắt, những quán rượu, những rạp chiếu phim mang những cái tên Pháp, những tòa chung cư cũ mang dáng dấp kiến trúc Haussmann, với những hàng cột, những cửa sổ được trang trí bằng những bức tượng theo phong cách Hy Lạp, nhắc người ta nhớ rằng, vào những năm 1900, giới tinh hoa Ai Cập muốn biến trung tâm thành phố Cairo thành một khu châu Âu. Họ gần như đã thành công. Những người đi dạo lang thang thành các tốp lộn xộn. Người Mỹ, người Pháp, người Ý. Nahed tìm được một chỗ trong con phố bên cạnh và một lát sau, cô đưa cho người gác cổng tòa chung cư một chút tiền hoa hồng, chỉ đơn giản là vì ông ta đã mở cửa cho họ. Ông baou ab có chòm râu nhuộm bằng lá móng, trông thật thảm hại với đôi giày vải đế cói thủng lỗ chỗ, kiêm luôn việc mở cửa, lau rửa xe, khuân vác đồ đạc, và tương phản khủng khiếp với nội thất đẳng cấp của nơi này. Có vẻ đây là chung cư của người giàu, hào nhoáng và rộng rãi.

Khi chỉ còn lại một mình cùng Sharko trong thang máy, cô gái trẻ kéo mạng che kín đầu và mặt. Cô biến thành một phụ nữ quyến rũ bí ẩn, chứa đựng đầy bí mật. Chỉ có đôi mắt cô lộ ra, như một thứ đồ trang sức tuyệt đẹp, trong khi khuôn miệng, ẩn hiện sau lớp vải trong suốt, nói bằng giọng thuần khiết:

- Sẽ thật đáng tiếc nếu Atef Abd el-Aal phản ứng không tốt vì mấy chuyện liên quan đến tôn giáo.

Sharko bị cô cuốn hút, gần như mê hoặc.

- Làm sao cô biết anh ta là người Hồi giáo?

- Nếu anh ta là người Hồi giáo thì chúng ta sẽ có nhiều cơ may hơn là ngược lại.

- Cô biết gì về anh ta?

- Các phiếu thông tin ở đại sứ quán không cho biết điều gì đáng kể. Anh ta làm nghề bán hàng, và hiện đang trông coi hai xưởng thủ công may áo sơ mi, một công việc rất phát đạt mà anh ta bắt đầu phát triển sau khi người em trai chết được một năm. Anh ta bán buôn quần áo cho các cửa hàng ở Alexandria. Anh ta và người em trai quá cố vốn là người gốc Thượng Ai Cập. Bố mẹ đều nghèo, xuất thân từ nông thôn. Họ lên Cairo từ khi còn là thiếu niên, cùng với ông chú.

Cô gõ vào một cánh cửa, nhưng một cánh cửa khác lại mở ra để lộ khuôn mặt nhăn nheo của một bà già. Nahed bắt đầu trò chuyện với bà trước khi nói với viên thanh tra:

- Bà hàng xóm nói rằng anh ta đang ở trên sân thượng, anh ta luôn uống trà ở đó vào giờ này, trước buổi cầu kinh tối. Chúng ta sẽ nhận ra anh ta, bởi vì anh ta đọc tờ Al-Ahram , một tờ báo độc lập.

Khi đến được khoảng sân thượng trứ danh kia, Sharko đã bị sốc. Nhiều người ngồi trên nóc tòa chung cư, bên ngoài và bên trong những căn lều sắt nhỏ xíu. Những chiếc đèn lồng phất giấy đủ màu sắc treo trên dây đung đưa chẳng khác nào những cánh buồm trên thuyền nhẹ ở Địa Trung Hải. Người ta ngồi trong ghế bành hoặc nằm dài trên đệm, trải ngay ngoài trời. Những màn hình ti vi đang bật hầu khắp sân thượng như xuyên thủng màn đêm vừa chớm. Tưởng như ta đang ở trong một thứ tổ kiến sáng trưng ngoài trời, bị đè bẹp bởi sự mong manh. Nahed ghé sát vào tai anh.

- Trước kia, tầng lớp tinh hoa của xã hội sống trong những tòa chung cư trên phố Talaat này. Những người chủ đất, các tổng trấn, các bộ trưởng. Những cái lều này được họ dùng để tích trữ đồ ăn, giặt quần áo hoặc nhốt chó. Sau cách mạng năm 1952, tất cả đều đã thay đổi. Ngày nay, các sufragi , nghĩa là các đầy tớ thời đó, đã chiếm chỗ trong tòa nhà và cho người nghèo thuê những cái lều này.

Thật khó tin, nhưng những người này thực sự sống trong những cái lều nhỏ chưa đến năm mét vuông đó, ngay giữa con phố sầm uất nhất của Cairo. Cái nghèo không nằm trên mặt đất hay trong hệ thống tàu điện ngầm như ở Paris, mà trên các mái nhà. Nahed chỉ ngón trỏ về phía cuối hàng hiên.

- Anh ta ở đằng kia…

Những ánh mắt ngờ vực hướng về phía hai người họ. Những người đàn ông nằm dài, mắt đỏ ngầu, đang chuẩn bị “than”, một viên thuốc phiện được họ làm nóng lên trước khi luồn vào dưới lưỡi, trong khi những người khác hút mouassel trộn lẫn với cần sa bằng những chiếc ống điếu cũ kỹ. Vài đứa trẻ chơi domino, những đứa khác học bài, còn đám phụ nữ thì nấu nướng. Sharko và Nahed đến gần Atef Abd el-Aal, anh ta ngồi trên một chiếc ghế tựa bằng rơm, quay mặt ra phố Talaat-Harb. Anh ta mặc một bộ com lê cắt may rất khéo, đi đôi giày đánh xi bóng loáng. Mái tóc chải gôm vuốt ngược ra sau, anh ta cùng lắm cũng chỉ bốn mươi lăm tuổi. Cốc trà bốc hơi nghi ngút đặt trên hàng lan can bằng đá trắng. Anh ta không đứng dậy chào họ, chỉ buông ra hai từ cộc lốc mà Sharko không hiểu gì. Nahed liền đáp lại bằng một tràng dài tiếng Ả rập, giải thích tình hình. Cô nói rằng người đàn ông đang đứng cạnh cô là một thanh tra cảnh sát người Pháp, người này muốn hỏi anh ta vài câu về em trai anh ta, và về một vụ án mạng cũ có nhiều điểm tương đồng với một hồ sơ mà người đó đang điều tra.

Atef cẩn thận gập tờ báo lại trên đầu gối, chòng chọc nhìn Nahed từ đầu đến chân rồi chậm rãi lần tay trên một chuỗi tràng hạt. Thêm một lần nữa, cô gái phiên dịch lại đóng vai trung gian giữa hai người đàn ông.

- Anh ta không muốn nói về em trai mình nữa.

- Cô hãy bảo với anh ta rằng ngay trước khi chết, Mahmoud đang điều tra một vụ án mạng. Ba cô gái trẻ, bị giết hại bốn tháng trước khi Mahmoud qua đời. Hãy hỏi xem anh ta có biết gì về việc ấy không.

Atef im lặng một lát trước khi lên tiếng.

- Anh ta muốn xem thẻ cảnh sát của anh.

Sharko làm theo. Atef chăm chú ngắm nghía tấm thẻ, đưa ngón tay trỏ lướt trên ba màu của quốc kỳ Pháp, rồi trả tấm thẻ lại cho viên thanh tra. Sau đó anh ta lại cất tiếng.

- Anh ta nói rằng em trai anh ta vốn rất kín đáo. Anh ấy không nói gì về những vụ điều tra của mình cả. Chính vì lý do đó mà Atef không bao giờ ngờ rằng Mahmoud lại tham gia các mạng lưới cực đoan.

Sharko đưa mắt nhìn mông lung về phía ánh sáng trong thành phố. Cuối cùng, bầu không khí cũng trở nên trong sạch, người Ai Cập tìm lại được những con phố, những gốc rễ của họ, cũng như sự yên bình trong các giáo đường và nhà thờ.

- Anh ta có thỉnh thoảng mang các hồ sơ hình sự về nhà không? Hai người sống cạnh nhau, anh ta có khi nào làm việc tại nhà không?

- Anh ta bảo là không.

- Anh có biết Hassan Noureddine không? Ông ta đã đến nhà anh bao giờ chưa?

- Câu trả lời vẫn là không… Cứ nhìn cách anh ta trả lời, thì tôi tin rằng anh ta chẳng biết gì hết.

Sharko lấy từ trong túi ra bức ảnh chụp một trong số các nạn nhân rồi giơ ra trước mắt người đàn ông Ai Cập. Nahed liếc nhìn anh bằng ánh mắt tức giận, cô hiểu rằng hẳn anh đã lấy trộm bức ảnh đó tại sở cảnh sát trong lúc cô đi lấy nước cho anh.

- Thế cô gái này? viên cảnh sát gầm gừ. Anh cũng không biết gì về cô ấy chăng? Đừng nói với tôi rằng em trai anh chưa bao giờ cho anh xem mặt cô ấy.

Atef đảo đôi mắt màu mật nhìn đi chỗ khác và cắn môi. Anh ta đứng dậy và thúc nắm tay vào ngực viên thanh tra.

- Izhab mine houna! Izhab mine houna! Sawf attacilou bil chourta!

Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Nahed và giơ điện thoại di động ra. Một vài cư dân trên sân thượng đưa mắt nhìn về phía họ.

- Anh ta ra lệnh cho chúng ta phải đi, nếu không anh ta sẽ gọi cảnh sát. Thôi bỏ đi, chúng ta chẳng tìm hiểu thêm được gì đâu.

Viên cảnh sát lưỡng lự, anh không muốn nhả miếng mồi. Có thể phản ứng dữ dội của người đàn ông Ả rập này che giấu điều gì đó. Atef tiếp tục sáp lại và xô đẩy anh, vẫn hung hăng như trước.

- Izhab mine houna!

Sharko muốn giáng một quả đấm vào mặt anh ta, nhưng đám đàn ông ở sân thượng đã đứng dậy và tiến lại gần đầy vẻ nguy hiểm. Những người Kabyle nhỏ con, nét mặt căng thẳng. Âm thanh bắt đầu huyên náo. Đang quay nhìn về phía những người có khả năng sắp tấn công mình, Sharko bỗng cảm thấy một bàn tay thọc vào túi quần sau của anh. Ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt Atef. Trong một tích tắc, anh hiểu rằng người đàn ông này đã nhét thứ gì đó vào túi anh và yêu cầu anh giữ im lặng.

Sharko tóm lấy tay Nahed.

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Họ khó nhọc lách người qua đám đông. Qua những khuỷu tay, những bắp vai, những đôi mắt tối lại vì phê thuốc phiện. Những tiếng suỵt, suỵt vang lên khắp nơi. Họ nhanh chóng bước xuống cầu thang. Nahed giận dữ:

- Lẽ ra anh không được lấy cắp bức ảnh đó! Anh còn giữ bao nhiêu bức nữa?

- Vài bức.

- Chắc chắn là Noureddine sẽ nhận ra và thông báo cho Đại sứ quán. Đầu óc anh để đi đâu thế?

- Thôi nào, đi đi.

Nahed đi trước anh. Sharko lục trong túi quần và tìm thấy một mảnh giấy. Vừa đi, anh vừa kín đáo giở mẩu giấy báo ra và đọc thấy dòng chữ viết bằng tiếng Pháp:

“Cairo Bar, khu Tewfikieh, một giờ nữa. Đừng để ai thấy anh đến. Cô ta theo dõi anh.”

Anh lập tức nhét lại mẩu báo vào túi và quan sát Nahed, cảm thấy đầy tiếc nuối. Trong bộ trang phục thanh thoát, cô uyển chuyển bước xuống các bậc cầu thang. Và cô đang phản bội anh. Khi hai người ra đến bên ngoài và bắt đầu đi dọc con phố, cô gái trẻ tháo mạng che mặt, để nó rủ xuống vai. Sharko ngắm nghía cô.

- Thật lạ lùng. Khi không che mạng, khuôn mặt cô thay đổi hoàn toàn. Sinh vật bí ẩn, mơ hồ đột nhiên lấy lại đường nét rõ ràng của một người phụ nữ hiện đại. Có bao nhiêu con người ẩn giấu trong cô, hả Nahed?

- Một người duy nhất, thanh tra ạ…

Dường như cô đỏ mặt, và tìm lời lẽ phù hợp.

- Còn bây giờ, chúng ta làm gì đây?

Càng lúc Sharko càng nhận thấy rõ thủ đoạn của cô. Từ sau khi đọc mẩu giấy của Atef, mọi chuyện có vẻ rõ ràng hơn nhiều. Việc Nahed chọn cách giúp đỡ anh bất chấp những rắc rối cô có thể gặp phải với cấp trên. Địa chỉ nơi ở và các chi tiết về Mahmoud Abd el-Aal mà cô đã có được… Người ta đang chơi bài mềm mỏng đồng thời giám sát anh. Ngay lúc này, anh quyết định sẽ bình tĩnh tham gia trò chơi, hẳn anh còn thời gian để tra vấn cô sau.

- Tôi nghĩ tôi sẽ quay về, tắm rồi đi ngủ. Đã là một ngày rất dài kể từ khi tôi thức dậy sáng nay, ở Pháp.

- Thậm chí anh còn chưa ăn tối. Tôi mời anh đến một nhà hàng nhỏ đặc trưng Mohandessine, bên bờ sông Nil. Ở đó người ta phục vụ món cá tuyệt ngon với rượu vang Thụy Sĩ, không phải vang Pháp.

Cô ta muốn giữ chân anh càng lâu càng tốt. Sharko thậm chí còn nghĩ chắc chắn cô ta đã dịch sai cuộc trao đổi trên sân thượng, hoặc cả ở Sở cảnh sát. Cũng giống như Hassan Noureddine, cô ta kiểm soát địa bàn, và anh chẳng thể làm bất cứ điều gì. Ai đứng đằng sau tất cả những chuyện này? Cảnh sát? Đại sứ quán? Anh đã chui vào tổ ong vò vẽ nào đây?

- Có lẽ sẽ rất thú vị đấy, nhưng tôi không đói, cảm ơn cô… Quá nóng, quá mệt, bị muỗi cắn quá nhiều.

Anh đưa ra một tấm bản đồ lấy được ở khách sạn.

- Tôi có thể tự tìm về khách sạn được, nó ở ngay sau đây thôi. Ngày mai, chúng ta hẹn nhau lúc 10h đằng trước Sở Cảnh sát, cô thấy thế nào? Thời gian cũng không gấp rút cho lắm. Các cánh cửa cứ lần lượt đóng lại, và tôi đang nghĩ mình sẽ quay về tay không. Đây không phải việc của tôi.

Nahed cụp mắt nhìn xuống, cô ta có vẻ phiền lòng. Sharko rất muốn rứt lưỡi cô ta. Một kẻ giả vờ siêu hạng.

- Được thôi, cô ta nhượng bộ… Vậy hẹn anh ngày mai.

Trước khi anh bước đi, cô ta nói thêm:

- Con lợn béo Noureddine đó chưa bao giờ chạm được tay vào người tôi. Hắn sẽ không bao giờ làm được việc đó.

Mỗi người đi về một phía. Sharko chờ cho cô ta đi xa, và anh thấy cô ta quay nhìn lại, nhiều lần. Điều đó càng khẳng định những nghi ngờ trong anh. Anh liền chậm rãi đi về phía phố Tharwat, giao cắt với góc phải của phố Mohamed-Farid. Nhưng vừa rẽ xong, anh liền chạy biến vào một đường hẻm ngẫu nhiên.

Chú cún ngoan vừa rứt đứt sợi dây dắt nó.

Lúc này, Cairo và màn đêm nóng bỏng của nó thuộc về anh.

Anh cảm thấy thỏa mãn vô cùng.