Chương 22
Sharko tự hỏi liệu anh có thực sự nên vào Cairo Bar, một quán cà phê tồi tàn trong một phố nhỏ tối tăm và không có đèn đường thuộc khu Tewfikieh. Dọc con phố, những chiếc xe ngựa ngủ yên, chỉ được phủ bằng một mảnh vải, và những con mèo đen, được gọi là Mau , nhảy nhót trên những bức tường vôi. Sharko lao vội xuống vài bậc tam cấp dẫn đến quán cà phê. Để đi vào bên trong, phải là người thật sự, thật sự ưa thích cảm giác mạnh. Một tấm biển nhợt nhạt có ghi Coffee shop , những ô cửa kính rộng với những tờ báo dán chồng lên nhau, khiến ta không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong. Mặt tiền này thô thiển chẳng khác gì mặt tiền của các sex-shop tồi tàn đua nở trên các đường phố Paris.
Viên thanh tra kiểm tra lại lần cuối để chắc chắn rằng anh có mang theo thẻ cảnh sát, mặc dù anh thực lòng nghi ngờ về tác dụng của nó ở đây, rồi lao mình vào miệng sói. Một thứ mùi cần sa váng vất trộn với mùi bạc hà và mùi mouassel tỏa ra từ những chiếc ống điếu nhấn chìm anh. Ánh sáng mờ ảo, điều hòa không khí kêu ro ro, đầy quyền lực. Những chiếc bàn bằng gỗ nguyên khối, những cây đèn cũ theo phong cách Vienna, những tác phẩm nghệ thuật bằng đồng gắn trên tường và những vại bia lớn mang lại cho nơi đây vẻ bề ngoài của một quán rượu kiểu Anh. Một nữ nhân viên phục vụ da trắng mặc váy ngắn luồn lách giữa các thân người, bê một chiếc khay chất nặng những cốc rượu đầy tràn. Sharko đã chuẩn bị tinh thần nhìn thấy những khuôn mặt tàn tạ, bị gặm nhấm bởi ma túy và rượu. Anh ngạc nhiên trước bề ngoài diêm dúa của khách khứa, đa số là giới trẻ. Và phần lớn ăn mặc theo phong cách Michou.
Những người đồng tính. Anh vừa đặt chân vào một ổ đồng tính.
Chỉ còn thiếu nước này nữa thôi!
Trong khi một vài đôi mắt màu mật nhìn anh chằm chằm, Sharko kiên cường bước về phía quầy bar, đằng sau quầy là một gã da trắng, mống mắt màu xanh lơ và mái tóc vàng hoe. Sharko nhìn đồng hồ - chiếc taxi đã đưa anh đến đây sớm mười phút - rồi hất cằm về phía một cái chai có màu hổ phách, dán nhãn Old Brent .
- Cho tôi whisky…
Anh chàng nhân viên quầy bar săm soi anh khá lâu trước khi rót rượu. Sharko lập tức được tiếp cận từ bên phải. Xin chào màn dạo đầu! Gã trai đó chừng hai mươi tuổi, da nâu, tóc cắt ngắn như một tân binh. Gã quấn quanh cổ một chiếc khăn màu hồng luồn bên dưới cổ áo sơ mi màu vàng. Gã thì thầm vào tai anh:
- Koudiana hoặc barghal , “được không”?
- Chẳng gì hết. Để cho tôi yên, “được không”.
Viên cảnh sát chộp lấy cốc rượu - ở đây người ta phục vụ liều dùng cho ngựa - rồi bỏ ra ngồi vào một góc. Anh quan sát đám khách hàng, nhận ra cung cách của những người giàu có trong trang phục sang trọng và đi giày ngoại nhập, ngồi rình chờ, và những người nghèo, ủy mị hơn rất nhiều, với nhan sắc đáng kinh ngạc trong những bộ quần áo giản dị. Hẳn là ở đây cũng như ở nơi khác, tình dục hoặc mại dâm là một cách thoát nghèo, trong vòng một đêm với vài tờ giấy bạc trao đi đổi lại. Người ta chào nhau theo kiểu Ai Cập, hôn má bốn lần và vỗ tay vào lưng nhau, họ chưa hôn lên miệng nhưng đã có ý định làm như thế. Sharko đang vừa thở dài vừa đưa cốc rượu lên môi thì một giọng nói vang lên từ sau lưng anh:
- Nếu là anh, tôi sẽ không uống thứ rượu đó đâu. Người ta kể rằng một họa sĩ trẻ đã bị mất thị lực ở đây, sau khi uống thứ whisky này đấy. Chủ quán, gã người Anh đó, tự sản xuất rượu để tăng lợi nhuận. Chuyện thường tình trong các quán cà phê cũ kỹ ở Cairo.
Atef Abd el-Aal ngồi xuống bên cạnh Sharko. Anh ta vỗ tay và ra hiệu “hai” với nữ nhân viên phục vụ. Sharko nhăn mặt đặt cốc whisky xuống, anh chưa hề chạm môi vào nó.
- Anh nói tiếng Pháp tốt quá.
- Tôi có chơi với một người bạn ở nước anh trong một thời gian dài. Và tôi làm việc với rất nhiều đồng bào của anh lập nghiệp tại Alexandria. Người Pháp rất giỏi việc kinh doanh.
Atef cúi người vòng qua mặt bàn. Anh ta đã tô đậm đôi mắt bằng một nét chì, chải ngược mái tóc mỏng ra sau. Đôi đồng tử của anh ta thoáng chút vằn đỏ do tác động của thuốc phiện, hẳn là anh ta đã dùng trước khi đến đây.
- Không có ai bám theo anh chứ?
- Không.
- Chỉ có ở đây chúng ta mới được yên tĩnh. Cảnh sát không bao giờ xuống, một số người đang ở quanh chúng ta là những doanh nhân có thế lực và nắm quyền kiểm soát khu này. Bây giờ, khi cảnh sát biết rằng chúng ta đã gặp nhau trên sân thượng, họ sẽ theo dõi tôi. Tôi phải chui qua nóc để ra khỏi nhà đấy.
- Tại sao lại theo dõi anh? Và tại sao lại theo dõi cả tôi nữa?
- Để anh khỏi nhúng mũi vào những nơi anh không nên nhúng mũi. Hãy trả lại tôi mẩu giấy tôi đã viết cho anh trên sân thượng. Tôi không muốn để lại bất cứ dấu vết nào về việc chúng ta gặp nhau trong quán này.
Sharko làm theo và hất cằm về phía những khuôn mặt chìm trong bóng tối:
- Thế còn những người ở quanh đây thì sao? Họ đã nhìn thấy chúng ta ngồi với nhau.
- Ở đây, chúng tôi nằm ngoài pháp luật và các luật lệ xã hội. Chúng tôi biết đến nhau qua những cái tên phụ nữ, chúng tôi có các mật mã, có ngôn ngữ của riêng mình. Mục đích duy nhất khiến chúng tôi gặp nhau là wasla , tình dục đồng giới giữa các koudiana , người phục tùng, và các barghal , người thống trị. Chúng tôi sẽ luôn phủ nhận việc đã nhìn thấy một người trong số chúng tôi ở đây, cho dù có xảy ra chuyện gì. Đó là luật lệ.
Sharko có cảm giác anh đang chìm sâu vào phần gan ruột xa lạ và bí ẩn của thành phố, theo nhịp điệu màn đêm.
- Hãy giải thích với tôi rõ hơn lý do anh đến Ai Cập, Atef nói.
Sharko tóm tắt lại những nội dung chính của câu chuyện, không để lộ các chi tiết bí mật trong hồ sơ. Anh nói, nhưng không đi sâu vào chi tiết, về những cái xác được phát hiện ở Pháp, những điểm tương đồng trong cách thức sát hại những nạn nhân đó và các nạn nhân Ai Cập trẻ tuổi, về bức điện mà em trai Atef đã gửi. Vẻ mặt Atef u ám như một ma thần. Ánh mắt anh ta mờ đi.
- Anh thực sự nghĩ rằng hai câu chuyện cách xa nhau đến thế về thời gian và không gian lại có liên quan với nhau sao? Anh có bằng chứng gì không?
- Tôi không thể nói gì với anh được. Nhưng tôi cảm thấy người ta còn che giấu tôi nhiều điều, rằng trong hồ sơ bị thiếu một số giấy tờ. Tôi bị trói chặt cả chân lẫn tay.
- Khi nào anh về nước?
- Tối mai… Nhưng tôi đảm bảo với anh rằng nếu cần thiết, tôi sẽ quay lại theo diện khách du lịch. Tôi sẽ tìm ra gia đình của ba cô gái tội nghiệp đó, tôi sẽ hỏi han họ.
- Anh kiên quyết đấy. Tại sao số phận của mấy cô gái Ai Cập khốn khổ đã chết từ lâu lại khiến anh quan tâm đến thế?
- Bởi vì tôi là cảnh sát. Bởi vì không được để thời gian trôi qua làm nguôi ngoai cơn thịnh nộ trước một tội ác.
- Thật là những lời lẽ hay ho của một người thực thi công lý…
- Tôi chỉ là một người cha và một người chồng. Và tôi thích làm mọi việc đến cùng.
Nhân viên phục vụ mang đến hai lon bia nhập khẩu và mấy món mezzé * nóng hổi. Atef mời Sharko thưởng thức rồi hạ giọng nói:
Món ăn kèm.
- Anh thấy mình bị trói tay trói chân bởi vì toàn bộ hệ thống cảnh sát Ai Cập đã thối nát hết rồi. Trong hàng ngũ của họ, họ nhận vào toàn những kẻ nghèo khổ, những kẻ dốt nát xuất thân từ nông thôn hoặc vùng Thượng Ai Cập, để chúng khỏi chống lại hệ thống. Họ cho chúng thứ gì đó để sống sót, sao cho bản thân chúng cũng buộc phải tham nhũng. Chúng cung cấp giấy tờ giả đổi lấy tiền, ăn chặn của các tài xế taxi, các chủ nhà hàng, đe dọa tịch thu giấy phép của họ. Từ Cairo đến Assouan, khắp nơi người ta đều nói về nạn bạo lực của cảnh sát. Cách đây vài năm, họ kết tội chúng tôi vì đồng tính. Chúng tôi lãnh đủ trong nhà tù của họ, tin tôi đi. Với chưa đầy ba trăm bảng mỗi tháng để sống, tương đương ba mươi euro bên các anh, họ trở thành cả hệ thống. Một nửa cảnh sát trên đất nước này không biết họ hành động vì cái gì. Người ta bảo họ đàn áp thì họ đàn áp. Nhưng em trai tôi không thuộc lũ đó. Nó có những phẩm chất của đàn ông Saïd. Lòng tự hào, sự tôn trọng.
Atef lấy từ trong ví ra một bức ảnh và đưa cho Sharko. Trong ảnh là một người đàn ông bộc trực, trẻ trung, rắn rỏi trong bộ đồng phục. Từ anh ta toát ra vẻ đẹp dữ dội của các dân tộc miền sa mạc.
- Mahmoud đã luôn mơ ước được trở thành cảnh sát. Trước khi được thu nhận, nó đã ghi tên vào đội thanh niên Abdine để tập luyện cơ bắp, nó muốn đủ khả năng vượt qua các thử thách rèn luyện trong trường cảnh sát. Nó đã được chín mươi điểm trên một trăm trong kỳ thi tốt nghiệp trung học. Nó rất xuất sắc. Nó được nhận vào ngành cảnh sát, không cần tiền, không cần đút lót. Nó chưa bao giờ có tư tưởng cực đoan quá khích, nó chẳng liên quan gì với đám thối tha đó. Đó là một màn kịch được dàn dựng để làm nó biến mất.
Sharko nhẹ nhàng đặt bức ảnh xuống bàn.
- Ý anh muốn nói là một màn dàn dựng của cảnh sát?
- Đúng thế. Do gã Noureddine chó chết đó.
- Tại sao?
- Tôi chẳng bao giờ biết được tại sao. Cho đến tận hôm nay, khi rốt cuộc tôi mới hiểu ra, nhờ có anh, rằng tất cả những chuyện đó đều liên quan đến vụ điều tra chết tiệt kia. Mấy cô gái bị giết một cách dã man…
Atef nhìn vào khoảng không mông lung, về phía lon bia. Hóa trang như thế này, từ anh ta toát ra vẻ khêu gợi đầy nữ tính.
- Mahmoud rất kiên trì với vụ án này. Lúc nào nó cũng mang về căn hộ của mình những tập hồ sơ, những bức ảnh, những ghi chép cá nhân. Nó tâm sự với tôi rằng vụ án này đã nhanh chóng bị đóng lại, và cấp trên đã giao cho nó một vụ án khác. Ở đây, điều tra quá lâu về án mạng của những người nghèo không mang lại tiền bạc, anh hiểu không?
- Tôi bắt đầu hiểu ra rồi, quả là vậy.
- Nhưng Mahmoud thì tiếp tục chèo lái vụ đó, một cách kín đáo. Lúc đến lục soát nhà sau khi phát hiện cái xác cháy đen của nó, cảnh sát đã thu hết. Và bây giờ, anh cho tôi biết rằng các chi tiết đó không còn nữa. Có ai đó có lợi khi chúng biến mất.
Mỗi khi nghe bất cứ tiếng động nào, Atef lại quan sát xung quanh. Khói thuốc tỏa ra từ các ống điếu khiến các khuôn mặt trở nên nhòe nhoẹt, làm các cử chỉ sỗ sàng thêm ám muội. Những người đàn ông đi ra. Ở nơi này, người ta đi vào một mình nhưng khi trở ra lại theo cặp, cho một đêm sôi sục.
Sharko uống một ngụm bia. Khung cảnh này cũng chính là hình ảnh của tình hình thực tế: căng thẳng.
- Thế em trai anh không kể gì với anh sao? Các chi tiết? Những điểm chung giữa ba cô gái bị sát hại?
Người đàn ông Ả rập lắc đầu.
- Chuyện đã lâu rồi, thanh tra ạ. Và anh thực sự không giúp được gì cho tôi khi chỉ đưa ra các thông tin nửa vời về vụ án.
- Nếu vậy, tôi sẽ giúp anh làm trí nhớ sống dậy.
Sharko trải mấy bức ảnh chụp các nạn nhân trên mặt bàn. Lần này, anh kể lại chính xác những gì Nahed đã dịch cho anh trong phòng làm việc không có điều hòa tại Sở Cảnh sát. Việc phát hiện ra ba cái xác, các chi tiết cụ thể trong báo cáo khám nghiệm tử thi. Atef chăm chú lắng nghe, anh ta không động đến đồ uống hay mấy món mezzé .
- Ezbel-El-Naghl, khu phố của những người nhặt rác… anh ta nhắc lại. Bây giờ khi anh nói đến. Đúng thế, tôi tin là em trai tôi đã đến đó để điều tra. Rồi Shoubra… Shoubra… Khu nhà máy xi măng. Tất cả những thứ này mơ hồ nói với tôi về một điều gì đó.
Anh ta nhắm mắt trong vài giây, rồi lại mở ra, nhặt một bức ảnh rồi chăm chú quan sát.
- Tôi nghĩ em trai tôi tin chắc là có mối liên hệ giữa ba cô gái này. Các vụ án quá gần nhau về mặt thời gian, quá giống nhau nên khó có chuyện kẻ giết người hành động ngẫu nhiên. Chắc chắn kẻ sát nhân đã có một kế hoạch, một con đường để đi theo.
Cổ họng Sharko càng lúc càng nghẹn lại. Mahmoud đã cảm nhận được về kẻ giết người, anh ta đã hành động hợp lý, bắt đầu từ nguyên tắc một kẻ sát nhân hiếm khi hành động ngẫu nhiên. Một điều tra viên thực thụ theo phong cách châu Âu, có lẽ là điều tra viên duy nhất trong thành phố khổng lồ này.
- Kế hoạch nào?
- Tôi không biết. Em trai tôi không kể gì nhiều với tôi, bởi vì… tôi không thích những việc nó làm. Nhưng tôi biết nó có thể kể chi tiết hơn về những chuyện này với ai.
- Ai?
- Chú tôi. Người đã kéo chúng tôi ra khỏi cảnh nghèo khổ, từ rất lâu rồi. Em trai tôi và chú tôi rất gắn bó với nhau, và kể với nhau rất nhiều chuyện.
Đằng sau họ, những chai rượu được chuyền tay, bầu không khí nóng dần lên. Những bàn tay xáp lại gần nhau, những ngón tay vuốt ve những cổ tay, thể hiện nỗi ham muốn. Sharko cúi người qua mặt bàn:
- Chúng ta hãy đến gặp chú anh.
Atef lưỡng lự hồi lâu.
- Tôi rất muốn giúp anh, để tưởng nhớ em trai tôi. Nhưng tôi sẽ đến đó một mình. Tôi muốn hành động cẩn trọng và không lộ diện cùng anh khắp nơi. Chúng ta hãy gặp lại nhau vào ngày mai, đằng trước thành cổ Saladin ngự trị trên thành phố của người chết, một giờ ba mươi phút sau lời nhắc cầu nguyện. Lúc 6 giờ sáng, dưới chân tháp giáo đường bên trái. Tôi sẽ đến đó cùng các thông tin anh cần.
Atef uống ực nốt nửa lon bia.
- Tôi ở lại thêm chút nữa. Bây giờ anh đi đi. Và nhất là…
Cuối cùng, Sharko cũng cầm cốc whisky lên và uống một hơi cạn sạch.
- Tôi biết, không được nói lời nào. Hẹn ngày mai gặp lại anh.
Ra đến bên ngoài, viên cảnh sát để mặc cho mình lạc trong các đường phố Cairo, bị cuốn theo dòng người, sắc màu và mùi vị.
Có thể anh đang có một hướng điều tra.
Nhiệt độ đã hạ chừng chục độ. Viên cảnh sát không muốn quay về căn phòng nhỏ chết chóc và đối mặt với những ý nghĩ trong đầu. Thành phố này nâng đỡ anh, hướng dẫn anh trong những dòng xoáy bí ẩn của nó. Anh khám phá những quán cà phê tồn tại một cách khó tin, náu mình giữa hai tòa chung cư, những tiệm hút ống điếu, được chiếu sáng bởi những ngọn đèn lồng, nơi những người châm lửa đang len lỏi, anh bắt gặp những người bán dạo ví skaï và khăn giấy, anh chìm đắm trong những khung cảnh mà anh chưa từng nghĩ là có thể tồn tại. Anh hút thuốc và vô tư uống trà mà không quan tâm đến việc nó được pha bằng thứ nước gì, không sợ bị tiêu chảy. Đâu đó, trong thành phố Cairo Hồi giáo này, cuốn theo cơn say, anh tham dự sự kiện giết ba con bò mộng tơ, người ta cắt cổ chúng giữa phố, rồi đám hàng thịt xẻ chúng thành từng miếng nhỏ, gói lại trong những cái túi để sẵn sàng mang đi phân phối. Giữa lòng đêm, những sóng người dội đến, những người nghèo, những đứa trẻ chân trần, những phụ nữ đeo chàng mạng màu đen, trước mặt một người giàu mặc com lê đang phân phát truyền đơn chính trị. Người ta ném cho họ những túi thịt kèm một tờ quảng cáo, họ huých đẩy nhau, họ la hét. Cả thành phố rùng mình như một con người duy nhất.
Trong cơn phấn khích, Sharko bỗng cảm thấy buồn nôn và nheo mắt lại. Đằng kia, tách khỏi đám đông, một người đàn ông, chìm trong bóng tối, với bộ ria mép và mũ đội đầu giống như mũ bê rê.
Hassan Noureddine.
Người đàn ông bước sang bên một bước rồi biến mất trong phố.
Viên cảnh sát người Pháp muốn đi theo ông ta, nhưng những làn sóng người ồn ào xô đẩy anh. Anh ra sức rẽ đám đông, và bắt đầu chạy sau khi đã vượt qua được cơn thủy triều của những cánh tay. Khi anh đến nơi, viên chánh thanh tra đã biến mất. Anh vẫn tiếp tục đi trong những con phố vắng vẻ, quay nhìn khắp phía, rồi rốt cuộc dừng lại, đơn độc giữa những ngôi nhà lặng lẽ.
Người ta theo dõi anh. Kể cả ở đây. Điều đó có nghĩa là gì?
Thế nếu vừa rồi chỉ là anh mơ? Nếu dáng người đó chỉ là một ảo ảnh, cũng giống như Eugénie?
Sharko đi vòng lại. Ở đây, không khí có vẻ lạnh. Sự tĩnh mịch này, màn đêm tối tăm này, những mặt tiền đen tối này. Anh rảo bước và cuối cùng cũng gặp lại sự náo động trong phố lớn. Ở đâu đó, những tiếng ồn ào lớn dần, những tiếng hát không thể bắt chước của phụ nữ khỏa lấp không khí, theo nhịp catanhet gõ lách cách và tiếng trống tabla . Sharko đang ở Ai Cập, đang khám phá những con người thật đơn giản uống chung một cốc trên bàn, sống ngoài trời và nướng bánh mì trên vỉa hè.
Nhưng ngay giữa khung cảnh hoan hỉ ấy, một con quái vật đã ra tay.
Một con gul khát máu, nhảy nhót từ khu phố này sang khu phố khác để trải rộng màn đêm.
Cách đây hơn mười lăm năm.
Một mình trong phòng số 16 trông ra phố Mohamed-Farid, cuộn tròn người theo kiểu Ai Cập trong tấm trải giường để tránh muỗi, Sharko áp chặt hai bàn tay vào hai bên tai. Eugénie đã làm xốt cocktail văng khắp các bức tường trong lúc tranh cãi với anh. Con bé không muốn nhìn thấy xác chết và những cảnh tượng kinh hoàng nữa, nó khóc rồi vừa rứt tóc vừa hét lên the thé. Và cứ mỗi khi Sharko thiếp đi vì mệt mỏi, nó lại vỗ tay, khiến anh giật mình choàng tỉnh.
- Tất cả những người đó đang theo dõi chú. Người ta đang rình rập chúng ta, Franck thân mến ạ, qua cửa sổ, qua lỗ khóa. Họ theo dõi chúng ta, đánh hơi chúng ta. Chúng ta phải về nhà trước khi họ gây ra điều tồi tệ cho chúng ta. Chú muốn họ tra tấn cháu như Éloïse và Suzanne hay sao? Hãy nhớ đến Suzanne, trần trụi, bụng tròn căng, bị trói trên một chiếc bàn gỗ. Những tiếng la hét của cô ấy, cô ấy van xin chú, Franck ạ. Cô ấy van xin chú… Tại sao chú lại không có mặt ở đó để cứu cô ấy? Tại sao, hả Franck thân mến?
Vùng Wernicke trong não Sharko phập phồng. Anh đứng dậy, đưa mắt nhìn ra phố. Anh nhìn thấy phần trên của những mái đầu, những chiếc váy trắng uốn lượn trong bầu không khí đậm đặc. Không có dấu vết nào của tay cảnh sát to béo gắn sao trên cầu vai. Rồi anh kiểm tra để chắc chắn rằng cửa ra vào và cửa chớp đều đã đóng kín. Cơn hoang tưởng vẫn trụ lại, ăn sâu vào da thịt anh, và Eugénie vẫn không chịu rời đi. Mệt rã rời, viên cảnh sát tâm thần phân liệt lao đến bên chiếc tủ lạnh nhỏ, lấy hết đá ra rồi ném vào bồn tắm. Giam mình trong phòng tắm, anh vặn vòi nước hết cỡ sang bên lạnh rồi nín thở thả thân thể lạnh giá của mình vào đó. Thành bồn tắm tráng men trở thành những thành lũy quen thuộc, giúp anh yên tâm. Dường như thế giới liền co lại trên thân thể anh, rồi đập vỡ mọi thứ xung quanh.
Cuối cùng, anh ngủ thiếp đi trong bồn tắm đã tháo cạn nước, co quắp và run rẩy như một con chó già, đơn độc, xa nhà, với những bóng ma trong tâm trí. Anh ôm chặt chiếc đầu máy xe lửa Ova Hornby tỷ lệ 1:43 vào người, cùng với toa tàu đen sì chở củi và than.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má anh.