← Quay lại trang sách

Chương 24

Sharko khó nhọc thức dậy khi một trong số ba ngàn thầy báo kinh của Cairo nhắc nhở các tín đồ thực hiện buổi cầu kinh sáng sớm. Giọng báo kinh, mạnh mẽ và bí ẩn, dường như hạ xuống từ các tầng trời, chẳng khác nào một lời sấm truyền. Viên cảnh sát nhớ đến những cái loa hiện diện khắp nơi trên các đường phố. Trong khi mặt trời còn chưa lên, cả thành phố đã run rẩy dưới những giáo lý của kinh Coran.

Viên thanh tra cong người ra sau, lưng anh đau nhức. Chắc hẳn là do các đốt sống L1 và L2 bị dồn, một hôm, bác sĩ của anh đã nói thế. Anh đang già đi, lạy Chúa, và ngủ thiếp vài giờ trong bồn tắm, với tư thế người gập làm đôi, không còn phù hợp với lứa tuổi của anh. Còn về những vết muỗi đốt… Chúng châm chích khắp da anh, đến nỗi anh muốn dùng dao cạo khắp người. Anh vừa phết khắp người một lớp Parfenac dày vừa thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Anh uống một viên Zyprexa, mặc dù nó rất kém hiệu quả trong một thành phố nóng nực và căng thẳng đến thế này, rồi sắp xếp va li. Chuyến bay về Paris dự kiến vào lúc 17h. Chưa thực sự đến mà đã rời đi. Và anh vô cùng sốt ruột muốn tìm lại “cái mát mẻ” của Paris, với mức nhiệt độ 28-29°C.

Sau khi mua mấy cái bánh rán nhân đậu ở góc phố, Sharko gọi chiếc taxi đầu tiên anh nhìn thấy và yêu cầu đưa mình đến thành cổ Saladin.

Mười lăm phút sau, chiếc xe Nasr thả anh xuống trước mặt tòa pháo đài đồ sộ đậu chênh vênh trên vùng đồi của thành phố. Phía chân trời, những tia nắng đầu tiên chiếu sáng các đồng bằng xung quanh Heliopolis, và phía sau là các sườn dốc của đồi Mokattam, dưới chân đồi, thành phố huyền bí của người chết trải dài. Vừa cắn bánh rán, Sharko vừa phóng tầm mắt ngắm cảnh. Những ngôi mộ dành cho ba triều đại quốc vương và hoàng đế từng trị vì Ai Cập từ hơn một nghìn năm nay tắm trong các sắc màu của bình minh. Những sắc đỏ, sắc vàng và xanh da trời tôn vinh khu nghĩa trang khổng lồ, nay lúc nhúc người nghèo khổ. Ngồi dưới chân một trong những tháp giáo đường có dáng vẻ thống trị thế giới, Sharko nhận ra Ai Cập đã bị phá hủy đến mức nào theo năm tháng: một bên là quá khứ huy hoàng, không chê vào đâu được, với những pharaon, những giáo đường, những trường học, và một bên là tương lai kém rực rỡ hơn nhiều, bị nghiến ngấu bởi cảnh nghèo khổ và hỗn độn của một thế giới đang phình ra quá nhanh.

Một chiếc xe hơi đột ngột lướt đến bên lề con đường nhỏ, cách đó chừng hai chục mét. Sharko lại gần, trong khi Atef xuất hiện và mở cốp chiếc xe hai cầu đắt tiền. Hai người đàn ông bắt tay nhau.

- Không có ai bám theo anh chứ? người đàn ông Ả rập hỏi.

- Theo anh thì sao?

Atef mặc bộ quần áo bằng vải kaki, giống với trang phục của một nhà thám hiểm. Áo sơ mi rộng, quần có túi hộp lớn, giày ống đi bộ. Còn Sharko, anh đã chọn trang phục của du khách: quần soóc lửng, giày thuyền và áo sơ mi cộc tay màu cát.

- Tôi có vài thông tin, Atef nói. Chúng ta sẽ đến khu của những người nhặt rác. Có một bệnh viện ở đó, bệnh viện trung tâm Salam.

- Một bệnh viện?

- Anh đang tìm kiếm một điểm chung giữa các nạn nhân, thì chính là nó. Cả ba cô gái đó đều đến các bệnh viện của thành phố, gần như cùng thời điểm. Đó là vào năm trước năm họ chết, năm 1993. Và chính xác là một trong số họ, Boussaïna Abderrahmane, đã đến bệnh viện Salam.

- Vì lý do gì?

- Chú tôi không biết, Mahmoud không nói rõ với chú ấy. Nhưng chúng ta sắp biết lý do rồi.

Sharko đã linh cảm thấy điều này: kẻ giết người có mối quan hệ với lĩnh vực y tế. Cái cưa của bác sĩ pháp y, cách thức khoét mắt, thuốc ketamin. Và bây giờ, các bệnh viện. Hướng điều tra đang rõ nét dần.

Người đàn ông Ả rập nắm lấy tay quay của chiếc kích gầm xe hơi, rồi lau bằng một miếng giẻ.

- Thật không may, lốp trước bên trái của xe tôi vừa bị xịt. Chuyện vốn không bao giờ xảy ra, với dòng xe Nhật này. Tôi sửa xong rồi chúng ta đi.

Sharko đứng tách ra một chút để xem xét mức độ thiệt hại.

Anh liền cảm thấy hộp sọ mình như vỡ tung thành nhiều mảnh.

Một cú đánh vừa hạ anh nằm xoài ra đất.

Choáng váng, anh cố tìm cách ngồi dậy, nhưng chưa đầy mười giây sau, hai bàn tay anh đã gặp nhau ở sau lưng. Có tiếng kéo băng dính soàn soạt. Atef trói chặt hai cổ tay anh và nhét một nắm giẻ vào miệng anh, rồi quấn nhiều vòng băng dính xung quanh. Hắn tước điện thoại di động của Sharko.

Bị đẩy vào tận sâu trong cốp xe, Sharko nghe thấy hắn nói, trước khi bức tường thép ngăn cách anh hoàn toàn khỏi ánh sáng:

- Mày sẽ đi gặp em trai tao, đồ chó ạ.

Chiếc xe lao đi.

Ngay lúc ấy, Sharko hiểu rằng anh sắp chết.