Chương 25
Suốt đêm Lucie không chợp mắt. Làm sao cô có thể quên đi những hình ảnh kinh hoàng vừa xem ở khoa thần kinh - hình ảnh? Làm sao có thể bình thản ngủ ngon sau một làn sóng bóng tối thiêu đốt đến thế? Nằm còng queo trong một góc phòng bệnh cùng chiếc máy tính xách tay, cô xem đi xem lại bộ phim bị ẩn giấu mà Beckers đã ghi vào một đĩa DVD cho cô.
Một bộ phim trong một bộ phim, được ghi lại khi chọn đúng các tham số về độ tương phản, tốc độ và ánh sáng.
Bộ phim về lũ thỏ và lũ trẻ.
Lũ trẻ, lạy Chúa…
Một lần nữa, cô nhấn nút chạy, với nhu cầu tìm hiểu xem đằng sau các hình ảnh thì điều gì đã có thể xảy đến trong những năm tháng xa xôi bị quên lãng ấy.
Những hình ảnh nối tiếp nhau ở tốc độ 5 hình mỗi giây. Điều đó khiến bộ phim chiếu lên bị giật cục, với một khoảng thiếu thông tin giữa mỗi cảnh quay. Nhưng cảm giác về chuyển động, về sự tiếp nối thì gần như vẫn tồn tại ở đó, sắp sửa trồi lên, gần chạm đến các giác quan. Sau nhiều lần xem đi xem lại, mắt Lucie đã học được cách tập trung vào cảnh tượng khiến cô quan tâm, và bỏ qua hình ảnh ban đầu, thừa sáng, như một thứ ký sinh. Giờ đây, cô chỉ còn nhìn thấy một bộ phim duy nhất: bộ phim bị che giấu.
Mười hai đứa trẻ, mười hai bé gái, đứng nép sát vào nhau, những bàn tay chắp lại trước ngực. Tất cả đều mặc một bộ đồ ngủ chắc hẳn là màu trắng, hơi quá rộng so với thân hình khẳng khiu của chúng. Mắt chúng đảo trong hốc mắt, gần như tất cả các khuôn mặt đều rúm ró trong một nỗi sợ đặc sệt, dai dẳng. Như thể một cơn giông lớn đen ngòm, chất chứa những con quái vật, đang gầm gào trên đầu chúng.
Gần như tất cả các khuôn mặt… Bởi vì khuôn mặt của đứa bé gái ngồi trên xích đu như đờ ra trong một biểu cảm lạnh lùng, vẫn là sự trống rỗng trong ánh mắt như khi đối diện với con bò mộng bất động. Con bé đứng đằng trước nhóm trẻ, như một thủ lĩnh, và không nhúc nhích.
Ba mươi đến bốn mươi con thỏ, những con vật nhỏ bé chưa hoàn toàn trưởng thành, run rẩy trong một góc phòng. Những cái tai óng ánh, những bộ lông dựng đứng, những bộ ria ngoe nguẩy. Chắc hẳn nhà làm phim đang đứng ở một góc, vị trí cho phép bao quát toàn bộ các bé gái và lũ thỏ trong tầm quan sát của máy quay, đặt cách đó chừng năm đến sáu mét.
Đứa bé gái ngồi trên xích đu đột ngột quay nhìn sang trái. Chắc chắn nó quan sát một người nào đó mà khán giả không nhìn thấy. Cũng vẫn là sự hiện diện bí ẩn bao trùm khắp nơi, lẩn khuất khỏi tầm nhìn và dường như điều phối mọi chuyện ấy.
Mi là ai? Lucie thầm nghĩ. Tại sao mi lại giấu mình? Mi đang có nhu cầu được nhìn, mà lại không để mọi người nhìn thấy mi.
Đột nhiên, đôi môi đứa bé gái nhếch lên, cho đến khi để lộ hai hàm răng. Nét mặt con bé nhăn lại. Lucie đột ngột có cảm giác đang đối mặt với một trong những hiện thân của cái ác tuyệt đối. Chẳng khác nào một chiến binh, đứa trẻ bắt đầu chạy về phía lũ thỏ, còn lũ thỏ thì nhảy nhót khắp nơi. Bằng một động tác nhanh như chớp, con bé chộp lấy da lưng một con thỏ, rồi trong một cái nhăn mặt hẳn đi kèm một tiếng hét, nó rứt cái đầu ra khỏi thân hình con vật.
Máu phọt lên mặt con bé.
Nó vứt con vật đã bị rứt mất đầu và tấn công một con khác, vẫn vừa hành động vừa gào hét. Lucie nắm chặt hai bàn tay. Mặc dù đây là một bộ phim câm, ta vẫn có thể đoán ra sức mạnh và độ giận dữ trong tiếng hét của đứa trẻ.
Trong một mớ âm thanh chói tai mà nữ cảnh sát dễ dàng hình dung ra, tất cả đám trẻ bắt đầu hoảng loạn. Chúng càng nép sát vào nhau hơn, trong khi lũ thỏ kinh hoàng luồn lách dưới chân chúng. Khuôn mặt lũ trẻ quay về phía góc phòng nơi đứa bé gái ngồi xích đu vừa nhìn, lần đầu tiên. Lucie tin chắc có một người đứng đó và nói. Một người nào đó mà người quay phim đã có thói quen không bao giờ quay. Chắc hẳn là kẻ đã tổ chức ra cảnh tượng ghê tởm này. Kẻ cầm đầu. Con quái vật.
Nét mặt lũ trẻ càng thêm rúm ró, những đôi vai so lại, nỗi sợ hãi, nỗi kinh khiếp bùng nổ. Một trong số những đứa nhỏ nhất vừa rời khỏi hàng vừa hét và chạy lao về phía con thỏ đang nhảy lộn nhào trước mặt nó. Nó túm tai con vật rồi ném nó vào tường.
Những hình ảnh tiếp theo thách thức tất cả những gì trí tuệ loài người có thể tưởng tượng ra.
Tàn sát, giết chóc, điên rồ, những từ này trồi lên từ lớp cảnh ghê tởm đó. Lần lượt hết đứa này đến đứa khác bắt đầu sát hại lũ vật. Những tiếng hét câm lặng, những tia máu phọt ra, những cái xác bay lên, đập vào tường nát bét và bị giẫm đạp lên. Không còn ranh giới nào cho sự khủng khiếp, sự dã man. Hình ảnh uốn lượn, máy quay chần chừ, không biết phải hướng ống kính vào đâu. Người quay phim cố gắng chộp bắt những khuôn mặt, những hành động của lũ trẻ, tái hiện lại, bằng những hình ảnh cận cảnh và cảnh quay góc rộng, cảm giác choáng váng trước cảnh tượng.
Trong chưa đầy một phút, khoảng bốn chục con thỏ bị tàn sát. Những vệt sẫm màu vấy bẩn các khuôn mặt, các bộ quần áo. Lũ trẻ thở hổn hển, đứa đứng, đứa bò bốn chân, đứa ngồi xổm, đứa nào đứa nấy rã rời tơi tả. Khuôn mặt chúng trở nên thất thần, những ánh mắt nhìn chăm chăm vào đống ruột và máu thỏ.
Bộ phim kết thúc. Màn hình máy tính tối đen.
Lucie thở dài gập máy tính lại. Cô xòe hai bàn tay, áp lòng bàn tay lên mặt: các ngón tay cô vẫn còn run rẩy. Những cơn run rẩy không thể kiểm soát chưa chịu từ bỏ cô suốt từ hôm qua. Thêm một lần nữa, cô thấy cơ thể mình cần được cảm nhận con gái. Mặc bộ đồ ngủ, cô lao về phía giường Juliette và ôm siết cô bé đang ngủ say trong vòng tay. Cô vuốt ve mái tóc con gái, thật dịu dàng, chỉ chực òa khóc. Những năm vừa qua, hiếm có khi nào cô khóc. Ta khóc nhiều trong giai đoạn trầm cảm đến nỗi ta có cảm giác đã vĩnh viễn vắt kiệt kho dự trữ nước và muối của bản thân. Nhưng lúc này, cô cảm thấy những chiếc van có nguy cơ mở ra lần nữa, một cơn mưa đau buồn có thể nhấn chìm cô. Nói cho cùng, sự cân bằng của cảnh sát cũng thật mong manh. Chẳng khác nào vỏ của một hạt dẻ đang chậm rãi nứt ra, sau biết bao cuộc vây dồn và những hiện trường vụ án.
Trong một mong muốn không thể kìm nén, Lucie đột ngột đứng dậy, lấy điện thoại di động và bấm số điện thoại của Sharko mà cô đã lấy được từ bộ phận hành chính. Cô phải nói chuyện về vụ án này với một ai đó. Tống hết mọi thứ về phía một đôi tai thấu hiểu, có khả năng lắng nghe, có thể rung động cùng tần số với đôi tai của cô. Ít nhất là cô hy vọng thế. Hộp thư trả lời tự động vang lên, khiến cô có cảm giác rất đỗi bối rối. Cô hít một hơi rồi cất tiếng:
- Là Henebelle đang gọi đây. Chúng tôi có thông tin mới liên quan đến cuộn phim, tôi muốn nói chuyện với anh. Còn anh, hướng điều tra ở Ai Cập thế nào rồi? Hãy gọi cho tôi, khi nào anh muốn.
Cô gác máy, nằm ngửa xuống giường và nhắm mắt lại. Bộ phim ám ảnh cô, những hình ảnh cháy lên trong đầu cô. Trên đường về, cả Kashmareck cũng không chịu đựng nổi. Trong lúc lẽ ra phải trò chuyện với nhau hồi lâu về vụ án, thì mỗi người lại thà đắm mình theo vệt đường trải nhựa, chìm vào những suy nghĩ riêng. Viên thiếu tá chỉ nói: “Chúng ta sẽ nói chuyện này vào ngày mai, Lucie ạ. Ngày mai, được không?”
Được thôi, ngày mai. Bây giờ đã là ngày mai rồi. Một đêm trắng đầy những điều khủng khiếp.
Juliette đột ngột trở mình và cuộn người nép vào ngực mẹ.
- Mẹ…
- Được rồi con yêu, được rồi. Con ngủ nữa đi, còn sớm lắm.
Giọng nói ngái ngủ, đầy âu yếm.
- Mẹ ở lại với con chứ?
- Mẹ ở lại với con. Mãi mãi.
- Mẹ ơi, con đói…
Khuôn mặt Lucie rạng lên.
- Con đói à? Nhưng chuyện này thật là tuyệt vời! Con có muốn…
Cô bé đã lại thiếp đi. Lucie chìm trong một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Có thể đây chính là chặng cuối đường hầm. Ít ra là đang ở về phía cuối.
Những đứa trẻ, cô lại nghĩ đến vụ án. Chỉ nhỉnh hơn tuổi Juliette chút ít. Con quái vật nào có thể buộc chúng hành động như thế? Bộ máy nào có thể kích hoạt trong chúng mức độ bạo lực tới vậy? Lucie như vẫn nhìn thấy căn phòng, những bộ trang phục, khung cảnh vô trùng đó. Một bệnh viện nhi, giống như bệnh viện này chăng? Những đứa bé gái đó có phải là những bệnh nhân mắc phải một căn bệnh nào đó không, hay chúng bị rối loạn tâm thần ở mức nghiêm trọng? Người đàn ông thường xuyên đứng bên ngoài cảnh quay có phải là một bác sĩ? Hay nhà nghiên cứu?
Bác sĩ, nhà làm phim. Cặp đôi đáng nguyền rủa, đã hành động cách đây năm mươi năm. Và có thể bóng ma của chúng đang quay trở lại…
Những câu hỏi không lời đáp đó không ngừng quay cuồng trong đầu cô. Những hình ảnh chớp nhoáng chập chờn trước mắt cô, trong khi, dần dà, bình minh rải rác những sắc màu đầu tiên trên nền thép và bê tông của bệnh viện đại học Y.
Kẻ nào đã tạo ra bộ phim điên rồ đó, và nhằm mục đích gì?
Người ta đã bắt những bé gái tội nghiệp, những đứa trẻ chìm trong sự vô danh bạc bẽo của những hình ảnh bị che giấu kia, chịu đựng điều gì?
Nếu có một căn hầm rộng ở gần đây, có lẽ Lucie sẽ trốn vào góc tối tăm nhất, hai đầu gối co lên tận ngực, để suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ. Có lẽ cô sẽ tìm cách gán một khuôn mặt cho kẻ sát nhân, thể hiện hắn đằng sau một vóc dáng. Cô muốn cảm nhận được về kẻ sát nhân mà cô đang săn đuổi, đánh hơi mùi hắn để lại sau lưng. Và cô khá giỏi trong trò đó, Kashmareck có thể làm chứng. Có thể Beckers sẽ nhìn thấy trong não cô, với những chiếc máy scan của ông ta, một vùng có lẽ không hề sáng lên ở bất kỳ người nào khác khi phải đối diện với một cảnh tượng bạo lực: vùng của khoái cảm và phần thưởng. Không phải là cô đạt được khoái cảm; đúng hơn là cô muốn nôn mửa trước mỗi cuộc điều tra mới. Nôn mửa đến chết trước những nỗi kinh hoàng mà nhân loại có khả năng gây ra. Nhưng lần nào cũng như có một lưỡi câu vô hình điều khiển cô. Một chiếc que móc xé nát cổ họng và phá hủy bên trong, mà ta không thể nào tống ra được.
Trong vụ này, thứ mắc vào cô không phải là một cần câu nhỏ dùng cho cá hồi sông.
Không, sợi dây câu được bện to hơn nhiều.
Sợi dây lý tưởng để câu cá mập.