← Quay lại trang sách

Chương 26

Có lẽ họ đã đi được khoảng nửa giờ đồng hồ. Từ khi chiếc xe bắt đầu lúc lắc, Sharko không còn nghe thấy tiếng ầm ì của xe cộ nữa. Chỉ có tiếng lạo xạo bên dưới các lốp xe. Rồi, càng lúc anh càng có cảm giác như ngày tận thế đã xảy ra, đằng sau lớp vỏ tôn của chiếc xe. Một thứ gió quỷ quái gầm gào, một cơn mưa nổ lốp đốp vỡ ra khắp nơi với đủ loại âm thanh lách tách.

Một trận bão cát.

Atef đang đưa anh vào sa mạc.

Anh cố tìm mọi cách cởi dây trói, nhưng không được. Mớ băng dính dày cộp cứa vào cổ tay anh. Nắm giẻ bẩn thỉu tống vào sâu trong cổ họng anh khiến anh nhiều lần muốn nôn mửa. Xăng rung chuyển ọc ạch trong một cái thùng, ngay trước mũi anh. Vậy là anh sẽ chết như một con chó? Như thế nào? Người ta sẽ đổ xăng lên đầu anh, rồi sẽ thiêu đốt anh, giống hệt như Mahmoud chăng? Anh hốt hoảng, cảm thấy sợ hãi phải chịu đau đớn trước khi sang thế giới bên kia. Anh có thể chịu đựng nhiều thứ, và chết cũng nằm trong số đó, nhưng đau đớn thì không. Ngày hôm nay, bàn tay to tướng của bóng tối sẽ phủ xuống anh giống như một chiếc quan tài.

Đi gặp Suzanne và Éloïse, từ phía lề trái của con đường.

Chiếc xe hai cầu dừng lại. Khi một luồng ánh sáng xám xịt ùa đến, hàng kí lô cát cũng ào vào cái cốp xe chật chội và tạt vào mặt anh. Gió rên xiết. Bịt kín mũi bằng một chiếc áo, Atef Abd el-Aal lôi Sharko ra khỏi cốp và túm tay anh kéo đi. Anh có cảm giác ai đó đang quất vào má, vào trán, vào mắt mình. Cả hai đi thẳng trong chừng hai phút. Giữa màn cát bụi mù mịt, Sharko nhìn thấy một phế tích đá đổ nát, phần mái đã tốc hết, bị ngốn ngấu bởi những cơn bão và sự hao mòn. Một ngôi nhà bị bỏ hoang từ lâu.

Nấm mồ của anh. Nơi vô danh khốn khổ nhất thế giới.

Vào đến bên trong, Atef thả tay anh ra. Anh sụp xuống và ho sặc sụa đằng sau nắm giẻ nhét ở miệng.

Một đợt cát thốc thẳng vào mặt. Cát chui xuống tận cổ anh. Atef chửi thề bằng tiếng Ả rập.

Gã đàn ông người Ai Cập xé rách áo sơ mi của anh và quấn nhiều vòng băng dính xung quanh thân trên anh, trói anh vào một chiếc ghế bằng kim loại. Sharko khó nhọc hít thở bằng mũi. Cơn khát khiến ruột gan anh quặn đau. Atef giật nắm giẻ nhét ở miệng anh ra. Viên cảnh sát ho khạc hồi lâu, trước khi hét lên, nước dãi đắng nghét chảy ròng ròng:

- Tại sao?

Atef giáng một cú đấm vào mũi anh. Cơn căm thù khiến nét mặt hắn biến dạng.

- Bởi vì người ta yêu cầu tao làm thế. Và người ta trả tiền cho tao như một quốc vương để làm việc này.

Hắn vung vẩy chiếc điện thoại di động của Sharko.

- Mày vừa có một tin nhắn.

Hắn lắng nghe rồi nhanh nhẹn ngắt máy.

- Một phụ nữ ở đất nước mày, giọng hay lắm… Mày đã chơi nó chưa? Nó có ngon lành không, đồ chó?

Hắn phá lên cười một tràng dài rồi bắt đầu lục lọi trong nhật ký cuộc gọi.

- Mày không gọi cho ai kể từ hôm qua, tốt đấy, mày là người biết giữ lời và hiếm khi thấy điều ấy ở chúng mày, lũ người phương Tây. Và một thông tin cho mày đây: chú tao chết cách đây mười năm rồi.

Kẻ tra tấn biến mất vào một căn phòng khác. Xung quanh ngôi nhà đổ nát, gió vẫn gầm rít, lớp da của sa mạc bám vào các lối ra và len qua các kẽ nứt. Những lanh tô cửa sổ đã bị gãy, ngói vương vãi trên nền nhà, những thanh sắt lòi ra khỏi các bức tường, chẳng khác nào những lưỡi dao găm. Sharko cảm nhận được cái đau do lớp băng dính xung quanh cổ tay gây ra, bỏng rát.

Gã đàn ông người Ai Cập quay trở lại với một chiếc bình ắc quy lớn, những cái kẹp cá sấu, những con dao mũi cong, cùng một bi đông đựng xăng. Nhìn thấy thế, viên cảnh sát biết rằng anh sắp lãnh đủ. Anh vùng vẫy và nhận một cú đấm vào bụng. Anh chậm rãi ngước cằm lên. Mũi anh bắt đầu tóe máu.

- Em trai mày… Chính là mày…

- Nó không bao giờ chịu nổi việc tao là người đồng tính. Nó nợ tao bốn ngày ngồi tù ở nhà lao thối tha Kar El Nil. Ở đó, có một thứ mà bọn chúng rất thích. Treo ngược mày lên, dùng roi da đánh vào gan bàn chân mày rồi tọng dùi cui vào mông mày.

Hắn lấy từ trong chiếc túi nhỏ ra một máy ghi âm và một bình nước. Hắn uống một hơi.

- Tao đã đích thân chăm sóc nó. Trò trẻ con thôi. Nó phải dừng việc điều tra vụ án đó.

- Kẻ nào đã ra lệnh?

- Mày sẽ không tin nếu tao bảo là tao không hề biết. Nhưng cũng không quan trọng. Những người đó đã cho tao một cuộc đời, họ cho phép tao được là một kẻ đáng tôn trọng. Bây giờ, mày sẽ kể vào cuộn băng ghi âm này tất cả những gì cảnh sát Pháp đã biết về vụ án. Mày sẽ trả lời các câu hỏi của tao. Nếu không, tao sẽ cắt mày thành từng mảnh nhỏ.

Hắn đưa tay lên quệt miệng, đôi mắt điên dại. Những hạt cát xuyên qua căn phòng, nghiến xào xạo trên các bức tường. Hắn chửi rủa bằng tiếng Ả rập, rồi bật bình ắc quy. Những chiếc kẹp như đang cười khẩy trong một chùm tia lửa, không khí như nổ lách tách. Không báo trước, gã đàn ông người Ai Cập gí chúng vào ngực Sharko.

Một tiếng hét hòa vào màn than thở của sa mạc.

Atef ấn vào nút trên chiếc máy ghi âm. Tên khốn này đang đạt cực khoái.

- Hãy cho tao biết về những xác chết vừa được khai quật. Chúng mày có cơ hội nhận diện chúng không?

Nước mắt trào lên trong mắt viên cảnh sát.

- Mày… chết đi. Mày có thể giết tao… Tao không quan tâm…

Atef vung vẩy bi đông xăng.

- Tao sẽ nướng chín mày một chút, chơi đùa với mấy con dao của tao, rồi vứt mày trong sa mạc, vẫn còn sống. Lũ linh cẩu và kền kền sẽ xơi tái mày trong vòng vài giờ đồng hồ. Người ta sẽ không bao giờ tìm thấy xác mày.

Hắn đập chiếc bi đông vào giữa mặt Sharko.

Một tiếng rắc, máu phọt ra.

- Họ muốn có băng ghi âm, mày hiểu không? Tao phải chứng minh với họ là tao đã làm tốt việc của mình, rằng họ có thể tin tưởng ở tao. Nếu mày không cứng đầu cứng cổ, thì có lẽ tất cả những chuyện này đã không xảy ra. Nhưng mày, mày chẳng khác gì thằng em tao, mày sẽ làm đến cùng. Bằng cách lục lọi đôi chút, hỏi han những người cần hỏi, có lẽ cuối cùng chính mày sẽ tự phát hiện ra hướng điều tra liên quan đến các bệnh viện.

Kim chỉ điện áp của bình ắc quy quay một vòng trên mặt đồng hồ chỉ trong một phần mười giây. Sharko oằn người, hai hàm răng nghiến chặt. Một đường gân to tướng gồ lên trên trán anh, các cơ quan nội tạng dường như muốn rời khỏi thân thể anh. Khi cơn bão điện từ trôi qua, anh cảm thấy đầu mình ngật sang một bên. Một cái tát trời giáng khiến anh tỉnh lại.

- Mày biết gì về hội chứng E?

Viên thanh tra vươn cằm lên, cố không rơi vào trạng thái bất tỉnh. Toàn thân anh đang tra tấn anh.

- Nhiều hơn… mày có thể tưởng tượng.

Lại thêm một cái tát. Đôi mắt anh nhìn hút về phía sau của căn phòng. Eugénie ngồi xếp bằng tròn trong một góc, con bé đang thả từng hạt cát qua các kẽ ngón tay. Nó nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt nghiêm khắc nhất.

- Cháu có thể biết chúng ta đang làm trò quái quỷ gì ở đây không, hả Franck thân mến?

Mắt Sharko nhòe đi, nước mắt trào ra. Đôi môi anh chùng xuống, để lộ một nụ cười rầu rĩ. Máu bắt đầu chảy ra từ lỗ mũi và lợi anh.

- Cháu thực sự tin rằng ta được lựa chọn sao?

Atef nhíu mày. Hắn gí mấy cái kẹp sát vào mặt anh, đầy vẻ đe dọa.

- Mày đang nói về chuyện gì?

Eugénie đứng dậy, đôi mắt ngập tràn giận dữ.

- Ta luôn có thể lựa chọn.

- Không phải với hai bàn tay bị trói sau lưng.

Hai nhãn cầu của Sharko đảo đi đảo lại trong hốc mắt, trong lúc đứa bé gái di chuyển. Atef lùi một bước rồi quay người lại. Thế là, viên thanh tra đứng dậy và lao thẳng vào hắn, đầu húc về phía trước, tận dụng chiếc ghế như điểm tựa chắc chắn. Anh đâm sầm vào giữa ngực Atef với toàn bộ sức lực còn lại. Cú húc khiến gã đàn ông người Ả rập bị đẩy ra sau. Có tiếng rít khi hắn đâm vào tường. Một thanh thép nhô ra từ bên ngực trái của hắn. Chân tay hắn thõng xuống, nhưng hắn chưa chết. Mặt hắn rúm ró lại vì đau đớn, miệng hắn không thốt được bất cứ âm thanh nào. Hắn đưa hai tay lên nắm lấy thanh sắt, nhưng không đủ sức làm gì thêm. Máu bắt đầu rỉ ra trên môi hắn. Chắc chắn hắn đã bị thủng một bên phổi.

Sharko buông mình ngã nghiêng xuống bên cạnh, rã rời, lưng như gãy làm đôi. Eugénie đến gần Abd el-Aal, con bé nhăn mặt quan sát hắn.

- Lúc nào cũng là thế này, cả cuộc đời chú. Người chết, sợ hãi, đau khổ… Cháu còn chưa đầy mười tuổi, Franck thân mến ạ, thế mà đã bao năm nay phải chứng kiến những cảnh tượng chú tặng cho cháu. Thật kinh khủng.

Trong một tư thế kỳ cục, Sharko lê người tới tận chỗ để dao và đưa những ngón tay co quắp nắm lấy một con.

- Ta chưa từng níu giữ cháu. Ta chưa từng ép buộc cháu phải đi theo ta. Đừng có cãi.

Anh cắt bỏ phần băng dính trói tay mình không mấy khó khăn. Rồi anh đứng dậy và lao về phía chiếc bình nước to tướng mà Atef đã mang vào. Anh uống cho đến khi hết khát. Nước chảy ròng ròng trên cằm anh, trên thân người anh, nơi nhiều túm lông đã bị đốt cháy. Có mùi khét lẹt. Dùng một mảnh vải, anh lau mũi và lại gần Atef, hắn vẫn còn thở. Sharko lục lọi các túi trên người kẻ vừa tra tấn mình. Giấy tờ tùy thân, ví, một chiếc bật lửa. Anh lấy chìa khóa xe hơi, điện thoại di động của chính anh, đổ bi đông xăng lên đầu gã đàn ông người Ả rập. Đôi mắt kẻ hấp hối vẫn còn đủ sức để trợn tròn lên.

Sharko hất cằm về phía Eugénie, con bé vẫn ngồi trong góc của nó.

- Cháu không buộc phải nhìn đâu.

- Cháu muốn nhìn chú, chính chú ấy. Nhìn xem chú tự nuôi sống mình bằng những điều khủng khiếp nào.

- Hắn đáng bị như thế. Cháu có thể hiểu điều đó không?

Sharko nghiến chặt hai hàm răng, lưỡng lự. Hai mống mắt đầy giận dữ của anh chậm rãi ngước lên nhìn vào hai mống mắt Atef. Anh ghé mặt vào môi hắn, cho đến khi chỉ còn cách chừng mười xăng ti mét.

- Tao đã truy đuổi những tên khốn như mày suốt cả cuộc đời. Lẽ ra tao phải giết hết chúng nếu tao có thể làm thế. Tao ghê tởm chúng đến tận xương tủy.

Anh bật lửa và mỉm cười:

- Cảm ơn mày về hướng điều tra liên quan đến các bệnh viện. Còn cái này là vì em trai mày, đồ chó ạ.

Anh vẫn đứng đó, không nhúc nhích, anh muốn gã người Ả rập kia xuống địa ngục với hình ảnh cuối cùng là khuôn mặt anh. Anh mỉm cười khi Atef quằn quại trong hơi thở cuối cùng, khi làn da hắn bắt đầu nứt ra. Sau đó, anh không còn quan tâm đến Eugénie nữa, mà chạy thẳng, đầu cúi thấp. Xung quanh chẳng khác nào cảnh tượng ngày tận thế. Sa mạc quay cuồng, không thể nhìn xa quá mười mét. Khói đen lẫn vào với cát, Sharko nhìn thấy chiếc xe hai cầu và trốn vào đó. Anh phải chờ khoảng nửa giờ cho đến khi cơn bão tan, làn sóng cát lùi xa về phía Tây giống như con lăn của một máy nén khổng lồ. Việc lục soát chiếc xe chẳng mang lại kết quả gì. Không có điện thoại di động, không có thông tin viết tay nào. Chỉ có một chiếc bút và những tờ giấy nhắc việc. Con lợn vừa bị thui vàng kia rất cẩn trọng. Còn tin nhắn trên điện thoại của chính anh là của Henebelle. Sharko sẽ gọi cho cô khi trở về Paris.

Chiếc xe có hệ thống định vị GPS, có thể đổi sang tiếng Anh. Viên cảnh sát thử “Cairo center”. Rồi, kỳ lạ chẳng khác nào một ảo giác, hệ thống đó tính toán và chỉ cho anh một hướng đi. Phải lái xe chừng mười lăm cây số, trong đó có mười cây số trên lớp sỏi nóng bỏng của sa mạc. Người ta sẽ không tìm thấy Abd el-Aal trong một thời gian dài.

Anh ngắm nghía hai bàn tay mình, chúng không run rẩy. Anh đã lạnh lùng thiêu cháy khuôn mặt của một gã đàn ông, không chút ghê tởm. Chỉ được kích động bởi một niềm căm thù đầy nguy hiểm. Anh cứ tưởng mình không đủ khả năng làm việc đó, nhưng bóng tối vẫn bám trụ trong anh, rất mạnh mẽ. Ta không bao giờ giải thoát bản thân khỏi những thứ như thế được.

Trước khi khởi hành, Sharko cẩn thận ghi lại tọa độ GPS tại vị trí của mình, dù anh không nghĩ sẽ trở lại đây lần nữa…

Chẳng mấy chốc, anh nhận ra những rặng ngang đầu tiên của vùng đồi Mokattam, cũng như thành cổ Saladin. Khi về đến thành phố, anh ném hệ thống GPS ra cửa sổ rồi bỏ chiếc xe hai cầu trong một góc hoang vắng, gần thành phố của những người chết, cánh cửa xe mở toang. Cứ nhìn vào khu phố này và số lượng người bán lẻ phụ tùng xe hơi trên một mét vuông, sẽ mất chưa đầy một giờ là chiếc xe bị tháo tung.

Anh đã gặp may. Ở Pháp, có lẽ sẽ khó mà thoát được với một tội ác như thế, với các phương tiện kỹ thuật, sự kiên trì của các đơn vị cảnh sát trong việc tìm ra sự thật. Nhưng ở đây… Cái nóng, sa mạc, những động vật ăn xác thối, và trên hết là đám cảnh sát bất tài.

Sharko đi bộ về phía những con đường rộng rãi hơn, ở phía bên kia thành cổ. Lần đầu tiên, tiếng xe cộ ầm ì mang lại cho anh cảm giác yên tâm. Một chiếc taxi bấm còi, Sharko giơ tay lên. Người tài xế tò mò nhìn anh khi anh ngồi vào băng ghế sau.

- That’s OK?

- That’s OK…*

- Có ổn không? Ổn cả… - tiếng Anh trong nguyên bản.

Sharko hỏi đường đến bệnh viện Salam, trong khu Ezbet-el-Naghl.

- Anh có chắc không?

- Có.

Anh đưa khăn mùi soa lên lau mặt rồi thấy nó bám đầy máu và cát. Cát kêu lạo xạo theo mỗi cử chỉ, vào tận trong giày anh.

Lúc đầu, anh đã nghĩ đến việc sẽ kể mọi chuyện với Lebrun, nhưng rồi anh đổi ý. Anh khó mà hình dung ra cảnh tượng anh thông báo cho Đại sứ quán Pháp rằng anh đã giết chết một người đàn ông với mục đích tự vệ hợp pháp trên lãnh thổ Ai Cập. Sẽ không ai tin vào câu chuyện của anh, và Noureddine thì đang theo dõi anh rất sát sao. Người ta sẽ không tặng quà cho anh, mà có nguy cơ anh gây ra sự cố ngoại giao, và bị bỏ tù. Nhà tù Ai Cập thì ôi không, cảm ơn, anh đã bị tra tấn đủ rồi. Không có cách nào khác, anh sẽ phải giữ bí mật, hành động một mình. Và hậu quả là bỏ lỡ mất cơ hội có được các thông tin nhờ lục lọi trong quá khứ của Atef Abd el-Aal.

Trên đường đi, anh cố gắng sắp xếp lại trật tự cho câu chuyện điên rồ này.

Mười lăm năm trước, một kẻ giết người có kỹ năng y học đã tàn nhẫn thủ tiêu ba cô gái trẻ, không để lại đằng sau hắn bất cứ dấu vết rõ ràng nào. Vụ án chìm đi, nhưng một cảnh sát Ai Cập, vốn là người tỉ mẩn, đã khăng khăng bám riết, lần theo một hướng điều tra, gửi một bức điện cho Interpol. Kẻ sát nhân, hoặc những người có liên hệ với kẻ sát nhân, biết được chuyện đó. Chúng là cảnh sát chăng? Hay chính trị gia? Hay quan chức cao cấp có quyền tiếp cận các thông tin loại này? Tóm lại, những người đó đã quyết định khiến Mahmoud biến mất cùng với phần lớn thông tin trong hồ sơ. Để hành động, chúng sử dụng anh trai của viên cảnh sát, kẻ, theo một cách nào đó, đã trở thành lính canh của chúng trên lãnh thổ Ai Cập. Ở đây, tất cả đều mua được bằng tiền. Nỗi căm thù chia rẽ hai anh em họ, những kẻ đặt hàng biết điều đó… Thời gian trôi đi. Phát hiện tại Gravenchon một lần nữa là cú đạp chân vào tổ kiến. Mối liên hệ với Ai Cập, cho dù rất mong manh, đã được thiết lập. Sharko đến đây, gã đàn ông người Ả rập thông báo cho những kẻ có liên quan, chắc hẳn là sau khi anh gặp gã trên sân thượng tòa chung cư. “Bọn chúng” đã yêu cầu gã đào sâu tìm hiểu thêm một chút, để biết xem viên cảnh sát Pháp định làm gì. Và hẳn là bọn chúng đã đưa ra một yêu cầu tối hậu: loại bỏ viên cảnh sát nếu anh gí mũi sâu hơn vào hồ sơ này. Để chi phối Sharko và khiến anh rơi vào lưới của mình, Abd el-Aal kể với anh về chú hắn, trước khi tìm cách khiến anh biến mất, vào ngày hôm sau.

Trong lúc tra hỏi anh, gã đàn ông người Ả rập đã nhắc đến hội chứng E. “Mày biết gì về hội chứng E”, hắn đã hỏi thế. Hắn cần tìm kiếm điều gì đằng sau thuật ngữ xa lạ đó? Và những kẻ ẩn sau chuyện này sợ anh phát hiện ra điều gì?

Vừa thở dài, Sharko vừa đưa tay sờ nắn hai cánh tay và má. Anh còn sống đây. Đúng là não anh rối tung, nhưng thân thể anh thì vẫn đủ dầu trong động cơ. Và bất chấp những ngấn thịt nhỏ đã bắt đầu yên vị, mớ xương cốt thường kêu gào, anh vẫn tự hào về thân hình này, nó chưa từng bỏ rơi anh.

Ngày hôm nay, anh lại trở thành một cảnh sát đường phố.

Một kẻ ngoài vòng pháp luật.