Chương 28
Giọng Mickaël Lebrun vang lên lạnh lùng, hống hách, trong điện thoại của Sharko.
- Anh đang ở đâu?
- Trong một chiếc taxi. Tôi đi mua whisky Ai Cập cho sếp tôi cùng vài món quà nữa. Hãy bảo với Nahed là cô ấy không cần chờ tôi ở khách sạn. Tôi sẽ đến gặp cô ấy tại Sở Cảnh sát vào đầu giờ chiều.
- Không, chính tôi sẽ gặp anh ở đó, lúc 14 giờ. Noureddine đã gọi cho tôi, ông ta đang giận điên người. Tốt hơn là anh nên mang trả ông ta những bức ảnh anh đã lấy cắp, càng sớm càng tốt. Và đừng có trông đợi ông ta sẽ mở rộng các cánh cửa cho anh nữa, hết rồi.
- Không sao. Dù sao hồ sơ đó cũng chẳng còn gì khai thác được.
- Tôi sẽ không bỏ qua việc thông báo cho cấp trên của anh đâu.
- Vậy hãy làm đi, ông ấy thích thế lắm đấy.
Một khoảng im lặng. Sharko tựa đầu vào cửa kính xe. Ở tận cùng phía Bắc, các sắc màu của Cairo xỉn dần, trong lúc chiếc xe tiến lại gần khu phố của những người nhặt rác.
- Vụ đau đầu của anh sao rồi? Lebrun hỏi.
- Gì cơ?
- Thì hôm qua anh kêu đau đầu đó.
- Đỡ nhiều lắm rồi.
- Đừng có bất cứ hành động sai trái nào trước chuyến bay tối nay nữa, thanh tra ạ.
Sharko nghĩ đến khuôn mặt cháy nứt của Atef Abd el-Aal đang phân hủy thảm hại dưới ánh mặt trời.
- Không còn bất cứ hành động sai trái nào nữa. Hãy tin tôi.
- Tin anh? Tôi còn tin một con rắn chuông hơn là tin anh.
Lebrun cộc cằn gác máy. Những kẻ làm ở đại sứ quán như gã này rõ ràng là nhạy cảm thái quá, lúc nào cũng bám chặt lấy quy định như những kẻ thừa hành hèn mọn. Không giống chút nào với quan điểm của Sharko về ngành cảnh sát.
Chiếc taxi màu đen dừng lại giữa đường, chỉ đơn giản là vì con đường đã kết thúc. Không còn lớp nhựa đường, chỉ còn nền đất và lớp đá dăm nơi duy nhất xe bán tải hoặc xe chở hàng có thể đi được. Anh chàng tài xế giải thích với anh bằng thứ tiếng Anh bập bẹ là để đến bệnh viện Salam, chỉ cần bịt mũi và đi thẳng.
Và thế là Sharko bắt đầu đi. Bắt đầu khám phá một địa điểm không thể tưởng tượng nổi. Anh luồn sâu vào trái tim đang đập của các thùng rác Cairo. Những túi đựng rác màu xanh hoặc đen, phồng lên bởi cái nóng và sự thối rữa, chất cao đến mức che khuất cả bầu trời. Những bầy diều hâu với bộ lông bẩn thỉu bay vần vũ thành những vòng tròn rõ nét. Những đống tôn han gỉ, những chiếc bi đông chất chồng trong những điểm tập kết tạm bợ. Những con lợn, những con dê đi lại tự do chẳng khác nào xe cộ lưu thông ở những nơi khác. Kéo áo lên che mũi, Sharko nheo mắt. Trên cao, những túi rác bắt đầu run rẩy.
Những con người. Những con người sống trong những núi rác.
Càng đi sâu vào trong lòng nơi tuyệt vọng này, Sharko càng khám phá thêm về bộ phận dân cư nhặt rác , những người khai thác rác để ép ra thứ nước cuối cùng, nhặt nhạnh những mảnh vải hoặc mẩu giấy có thể mang lại cho họ một đồng xu dù nhỏ nhất. Có bao nhiêu người như họ chỉ riêng trong khu phố nghèo này? Một nghìn? Hai nghìn? Sharko nghĩ đến những con côn trùng ăn xác chết lần lượt tiếp nối nhau trên các xác chết trong quá trình phân hủy. Người ta chở những chiếc xe chất chồng các túi rác từ thành phố đến đây, và những con người chẳng khác nào những con chó xé rách túi đựng, nhặt nhạnh giấy, kim loại, đến cả bông bên trong những cái bỉm.
Vài đám trẻ lại gần Sharko, bám dính lấy anh, mỉm cười với anh bất chấp tất cả, và bằng cử chỉ khiến anh hiểu rằng anh phải chụp ảnh chúng bằng điện thoại di động. Thậm chí chúng còn không đòi tiền. Chỉ cần một chút quan tâm. Xúc động, Sharko hòa mình vào trò chơi. Sau mỗi bức ảnh, lũ trẻ mặt nhọ nhem lại đến gần anh để xem ảnh chính mình, rồi phá lên cười. Một đứa bé gái đen đúa như than cầm lấy tay viên thanh tra và dịu dàng vuốt ve. Cả cáu ghét lẫn sự nghèo khổ đều không xóa nhòa được vẻ đẹp của con bé. Nó mặc thứ quần áo chế ra từ những cái bao xi măng Portland. Sharko ngồi xổm xuống, lùa tay vào mái tóc bóng nhờn của con bé.
- Cháu giống con gái chú… Tất cả các cháu đều giống con gái chú…
Anh lục lọi các túi, lấy ra ba phần tư số tiền mang theo và phân phát cho lũ trẻ. Vài trăm bảng, không phải là số tiền lớn đối với anh, nhưng là hàng tấn hàng tấn giẻ mà chúng phải nhặt. Chúng biến mất trong những con phố nhỏ sặc sỡ, vừa chạy vừa tranh giành nhau số tiền.
Viên cảnh sát ngạt thở. Anh lẩn trốn bằng cách bỏ chạy, tiến thẳng về phía trước. Ai Cập khiến ruột gan anh quặn lên. Anh nghĩ đến Paris, đến cuộc sống hừng hực của mọi người ở đó, với điện thoại di động, xe hơi, kính mát Ray-Ban cài trên tóc. Và họ than phiền bởi vì chuyến tàu của họ đến muộn năm phút.
Một thứ gì đó mang dáng dấp con người dường như vừa xuất hiện trở lại đằng sau tất cả những tòa tháp xây bằng rác. Sharko nhìn thấy những tòa nhà giống như những tòa chung cư cho thuê giá rẻ tồi tàn. Xa hơn nữa, các cửa hàng trải dài, cùng những nơi ở thực sự, nếu ta có thể gọi chúng như thế, với quần áo treo trên các cửa sổ giống như bầy đàn sặc sỡ của cảnh nghèo khổ, những con dê trên các mái nhà. Thậm chí Sharko còn phát hiện ra một tu viện của các xơ, The Coptic Orthodox Community of Sisters *. Những đứa trẻ mặc đồng phục đi thành tốp giữa một khoảnh sân, vừa cầu nguyện vừa hát. Cả ở đây nữa, bất chấp tất cả, sự sống vẫn có quyền tồn tại.
Giáo hội các Xơ Chính thống giáo Copts.
Cuối cùng, viên cảnh sát cũng đến được bệnh viện trung tâm Salam. Một tòa nhà xám xịt, trải dài, trông giống như một trạm xá. Ở bên trong, ta cảm nhận được sự thiếu thốn trang thiết bị, cuộc chiến của những con người trong bóng tối chống lại điều bất khả. Phòng chờ tạm bợ, trang bị hạn hẹp, với những chiếc ghế cũ mua lại, những chiếc bàn nhỏ, và tất cả những khung cửa hai cánh cùng những cửa sổ tròn, giống như cánh cửa phòng mổ trong các phim Ai Cập những năm bốn mươi thế kỷ trước. Những chiếc hộp các tông chứa những bộ đồ chăm sóc sức khỏe, được đánh dấu bằng tên viết tắt của Hội Chữ thập đỏ Pháp, chất đống trong các góc.
Sharko nói chuyện bằng tiếng Anh với một xơ ngồi trong phòng chờ. Xơ đi cùng một đứa trẻ mỗi lần thở lại gây ra một tiếng rít dài. Dần dà, viên cảnh sát lần được ra phòng làm việc của người phụ trách bệnh viện: Taha Abou Zeid. Các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông này chất chứa lịch sử xứ Nubian: làn da sạm, đôi môi mọng, hàng ria tỉa mỏng, cái mũi dày. Ông ta đang gõ bàn phím một chiếc máy vi tính cũ mua lại có lẽ bán không nổi mười euro ở Pháp. Sharko gõ vào cánh cửa để mở.
- Xin lỗi?
Người đàn ông ngước mắt lên và trả lời bằng tiếng Anh:
- Vâng?
Sharko tự giới thiệu ngắn gọn. Thanh tra cảnh sát Pháp, đang công tác ở Ai Cập. Đến lượt vị bác sĩ giải thích vai trò của mình. Là tín đồ Công giáo toàn tòng, ông cùng các xơ của tu viện Copts nuôi dưỡng một nhà trẻ, một bệnh viện, một trung tâm tiếp nhận người tàn tật, một nhà hộ sinh. Bệnh viện có nhiệm vụ chính là chữa bệnh và giáo dục vệ sinh cho các Zabbaleen , hơn mười lăm nghìn người nhặt rác sống chen chúc trong các tòa nhà xung quanh “công trường” cùng năm nghìn người ngủ và ăn ngay giữa bãi rác.
Năm nghìn… Sharko nghĩ đến đứa bé gái vừa nép vào người anh lúc trước. Trong vài phút, anh quên mất vụ điều tra của mình, mà chỉ muốn biết thêm:
- Tôi đã nhìn thấy những người nghèo khổ đó, trên các đường phố Cairo. Những đứa trẻ chưa đầy mười tuổi nhặt rác và bỏ lên những chiếc xe đẩy do lừa kéo… Những người nhặt rác đúng không?
- Đúng thế. Số lượng những người đó lên đến trên một trăm nghìn, chia ra sinh sống trong tám khu dân nghèo của thủ đô. Ngày nào cũng thế, ngay từ sáng sớm, đàn ông và trẻ con đến tuổi rời khỏi các khu này trên chiếc xe đẩy, đi thu nhặt rác ở Cairo. Phụ nữ và những đứa nhỏ tuổi phân loại rác. Sau đó, rác được bán cho các thương nhân, chính những người này bán lại rác cho các trung tâm tái chế địa phương. Lũ lợn chịu trách nhiệm về rác hữu cơ, thế nên chín mươi phần trăm rác thải được tái chế hoặc tái sử dụng… Một mô hình rất hiệu quả về mặt sinh thái, nếu không có tình trạng nghèo khổ đằng sau. Nhiệm vụ của chúng tôi, ở bệnh viện này, là chứng tỏ với những người đó rằng họ vẫn là con người.
Sharko hất đầu về phía một bức ảnh, đằng sau vị bác sĩ.
- Có vẻ như đây là xơ Emmanuelle.
- Chính là bà ấy. Trung tâm Salam được xây dựng vào những năm 1970. Salam trong tiếng Ả rập có nghĩa là “Hòa bình”.
- Hòa bình…
Cuối cùng, Sharko lấy bức ảnh chụp một trong số các nạn nhân rồi đưa cho bác sĩ:
- Bức ảnh này được chụp từ hơn mười lăm năm nay. Cô gái này, Boussaïna Abderrahmane, đã đến đây, đến bệnh viện của ông.
Vị bác sĩ cầm lấy bức ảnh, mắt ông tối sầm lại.
- Boussaïna Abderrahmane. Tôi không bao giờ quên được cô ấy. Xác cô ấy được phát hiện cách đây năm ki lô mét, trong cánh đồng mía, về phía Bắc. Đó là vào…
- Tháng Năm năm 1994.
- Tháng Năm năm 1994… Tôi vẫn còn nhớ, chuyện đó khiến mọi người rất sốc. Hồi đó Boussaïna Abderrahmane sống với cha mẹ ở rìa khu Ezbet-el-Naghl, gần bến tàu điện ngầm, phía bên kia khu ngoại ô. Cô ấy đi học ở trường Công giáo Sainte-Marie vào ban ngày, và tối nào trong tuần cũng làm thêm vài giờ đồng hồ kiếm chút tiền tại một xưởng chế tác kim hoàn. Nhưng mà này, đã có một cảnh sát đến đây, khá lâu rồi. Anh ta tên là…
- Mahmoud Abd el-Aal.
- Đúng, đúng thế. Một cảnh sát, nói thế nào nhỉ… khác với những cảnh sát khác. Anh ấy thế nào rồi?
- Anh ấy đã chết, cách đây cũng khá lâu rồi. Một vụ tai nạn.
Sharko để vị bác sĩ có thời gian ghi nhận thông tin đó, rồi nói tiếp:
- Ông có thể cho tôi biết thông tin về cô ấy không? Tại sao cô ấy lại đến bệnh viện của ông?
Vị bác sĩ đưa một bàn tay lên khuôn mặt nhiều nếp nhăn. Sharko nhìn thấy ở ông một người đàn ông mệt mỏi nhưng vẫn tỏa ra một thứ hào quang không thể định nghĩa. Hào quang của lòng tốt hoặc của lòng dũng cảm, hẳn là thế.
- Tôi sẽ tìm cách giải thích cho anh, nếu ta có thể hiểu điều không thể hiểu được.
Ông đứng dậy và bắt đầu lục trong đống hồ sơ dày cộp chồng chất trên những cái giá cũ kỹ.
- 1993 - 1994… Đây rồi, nó ở đây.
Mỗi thứ đều có chỗ của riêng mình trong mớ hỗn độn này. Vị bác sĩ tìm kiếm trong đống giấy tờ rồi đưa cho viên thanh tra một bài báo. Sharko trả lại cho ông:
- Xin lỗi, nhưng tôi…
- Ồ, tôi thật ngốc quá. Đây là một bài báo trên tờ al-Ahali , ra hồi tháng Tư năm 1993. Tôi sẽ giải thích cho anh.
Bộ não Sharko đã bắt đầu nhào trộn thông tin. Tháng Tư năm 1993, một năm trước khi các vụ án xảy ra. Bài báo chiếm trọn một trang, bị cách quãng bởi những bức ảnh chụp các lớp học.
- Bắt đầu từ ngày 31 tháng Ba năm 1993, và chỉ trong vài ngày, đất nước chúng tôi chứng kiến một hiện tượng kỳ lạ. Khoảng năm nghìn người, chủ yếu là những cô gái trẻ, đã sống qua một trải nghiệm lạ lùng. Với phần lớn trong số họ, đó là một lần ngất xỉu giữa lớp, trong khoảng một hoặc hai phút, trước khi bị một cơn đau đầu dữ dội. Không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào. Họ lập tức được đưa đến các bệnh viện gần nhất, nơi người ta tiến hành các phân tích đầu tiên. Vì không tìm ra kết quả, nên các nạn nhân được trả về nhà.
Vị bác sĩ chỉ vào một tấm bản đồ Ai Cập treo sau lưng ông, và di ngón tay vào nhiều vùng khác nhau.
- Vài người trong số họ, vẫn ở lớp, không bị ngất xỉu, nhưng bộc phát những hành vi hung hãn. Gào hét, đạp cửa, vô cớ thực hiện các hành vi bạo lực với bạn học. Hiện tượng này bắt đầu tại đơn vị hành chính Beheira, trước khi lan ra mười lăm trên mười chín đơn vị thuộc Ai Cập chỉ trong chớp mắt. Nó đã nhanh chóng tác động đến các thành phố như Charqiyya, Kafr el-Sheik, Cairo. Ta có thể so sánh nó với một cơn động đất mà tâm chấn hẳn là nằm ở Beheira và sóng địa chấn lan tới tận thủ đô.
Sharko tì hai bàn tay lên mặt bàn. Anh dồn toàn bộ sức nặng cơ thể lên hai cổ tay.
- Nhưng ông đang nói với tôi về thứ gì vậy? Một loại virus chăng?
- Không, không phải một loại virus. Các chuyên gia đã tìm cách nghiên cứu hiện tượng này. Đủ loại lời đồn lan ra. Ngộ độc thực phẩm trên phạm vi cả nước, ăn phải đậu xanh, khí ga bốc lên từ lòng đất. Nếu là virus thì mọi việc hẳn đã sáng tỏ, nhưng cách thức lan truyền của hiện tượng này không tương thích, cả ở đây nữa, các phân tích y học cũng không đi đến kết quả nào. Rất nhanh chóng, chúng tôi bị chệch hướng. Chúng tôi bắt đầu nghi ngờ người Israel đầu độc nguồn nước các trường học, hoặc tiến hành chiến tranh sinh học bí mật. Thậm chí chúng tôi còn nghĩ đến các “tác hại” của cuộc chiến tranh giữa Iran và Iraq. Nghĩ đến mọi thứ, và toàn những thứ vớ vẩn. Và vẫn chẳng có gì, tuyệt nhiên chẳng có gì được kết luận từ các phân tích y học. Và chẳng điều gì có thể giải thích tại sao hiện tượng đó lại chủ yếu tác động đến các nữ sinh.
- Rồi sao?
- Một số bác sĩ tâm thần cho rằng đó là một hiện tượng điên loạn tập thể.
- Một cơn điên loạn tập thể ư?
Ông chỉ vào một cuốn sách có nhan đề tiếng Anh nói về chủ đề đó.
- Tôi có quan tâm chút ít đến các hiện tượng đó. Chúng đã xuất hiện qua nhiều thời kỳ. Trong phần lớn các trường hợp, đó là những cảm giác khó chịu, đau đớn, nôn mửa, ngứa ngáy hoặc phát ban, đột ngột tác động đến vài chục người ở cùng một địa điểm. Người ta đã nói về các hiện tượng này từ hàng nghìn năm nay. Vào tháng Sáu năm 1999, tại một trường học ở đất nước láng giềng của các vị, nước Bỉ, khoảng bốn mươi học sinh đã phải nhập viện sau khi uống nước chanh, mà không có bất cứ biểu hiện ngộ độc nào được xác nhận. Năm 2006, khoảng một trăm học sinh ở tỉnh Tiền Giang, Việt Nam, đã gặp phải các vấn đề về tiêu hóa. Tôi có thể kể với anh cả đống ví dụ. Chẳng hạn hội chứng chiến tranh vùng Vịnh đã tác động đến các binh sĩ Mỹ trong cuộc chiến năm 1991. Vài tuần sau khi trở về, họ bắt đầu phải chịu đựng các rối loạn trí nhớ, nôn mửa, mệt mỏi. Người ta nghi ngờ họ bị nhiễm các chất độc thần kinh, nhưng nếu thế thì tại sao vợ con họ, những người vẫn ở trên lãnh thổ Mỹ, cũng thể hiện những triệu chứng tương tự, vào cùng thời điểm và tại các địa điểm khác nhau? Chúng ta đang nói đến một hội chứng điên loạn tập thể thực sự đã quét qua nước Mỹ.
- Boussaïna Abderrahmane có thể đã bị tác động bởi hiện tượng điên loạn tập thể điển hình của Ai Cập chăng?
- Chính là cô ấy, cũng như sáu học sinh khác cùng lớp. Trong trường hợp của họ, họ đã mắc phải dạng điên loạn thể hung hăng. Chửi rủa, quăng ném bàn ghế, họ trở nên giống như những con vật giận dữ, theo lời giáo viên của họ. Thậm chí họ còn tấn công một trong số các học sinh vốn có quan hệ tốt với họ. Tại sao chứng điên loạn này đôi khi lại gây ra sự hung hãn đến thế? Đáng tiếc là chúng ta không biết. Phải chăng là do sự căng thẳng gây ra bởi các giáo viên quá nghiêm khắc? Do điều kiện sống tồi tệ của các học sinh? Do thiếu giáo dục? Chỉ biết rằng hiện tượng đó đã tồn tại. Thực sự tồn tại.
Sharko cảm thấy sôi sục trong lòng. Những gì người ta kể với anh vượt quá tầm hiểu biết của lý trí. Điên loạn tập thể… Anh chỉ vào hai bức ảnh chụp hai nạn nhân còn lại.
- Thế còn họ? Ông có biết họ không? Mahmoud Abd el-Aal có nói chuyện về họ với ông không?
- Không. Đừng nói với tôi là…
- Họ cũng bị giết, vào cùng thời kỳ đó. Ông không biết sao?
- Không…
Sharko bỏ mấy bức ảnh vào túi. Chắc là cảnh sát đã làm tất cả để ngăn không cho vụ việc đến tai giới báo chí và khiến đám đông dân chúng sôi sục. Về phía mình, thanh tra Abd el-Aal đã tỏ ra chuyên nghiệp và thận trọng, bảo vệ các thông tin có được, tránh để chúng lọt ra ngoài. Taha Abou Zeid rời mắt khỏi một điểm cố định và lắc đầu.
- Cơn điên loạn đó qua đi rất nhanh, nhưng Boussaïna vẫn phải chịu đựng các di chứng. Như thể đã có… một sự đứt quãng trong hành vi của cô ấy. Cô ấy trải qua các thời kỳ hung hãn thường xuyên. Cha mẹ cô ấy thường đưa cô ấy đến khám, bởi vì cô ấy tách mình khỏi bạn bè, trở nên đơn độc và cảm thấy đau khổ. Người ta cho rằng tình trạng đó là do tuổi dậy thì, do môi trường sống bấp bênh. Nhưng… Đó là thứ khác.
- Thứ gì?
- Thứ gì đó thuộc về tâm thần, có thể đã tác động sâu sắc tới tâm trí cô ấy. Thật bất hạnh là cô ấy bị sát hại trước khi tôi hiểu ra, với lại tôi cũng không phải là bác sĩ tâm thần.
- Thế còn các bạn của cô ấy?
- Cơn điên loạn đã tan biến. Sau đó, họ không gặp vấn đề đặc biệt nào.
Sharko thở dài. Càng tiến thêm, anh càng đâm đầu vào tường. Liệu có khả năng kẻ sát nhân tấn công những cô gái mắc chứng điên loạn tập thể không? Phải chăng hắn gây chuyện với các cá nhân có khả năng gây hại nhất, và những người vẫn giữ triệu chứng của căn bệnh đó? Tại sao?
- Hiện tượng đó có được biết đến trên thế giới không?
- Đương nhiên. Nó được biết đến bởi tất cả các cộng đồng khoa học quan tâm đến các hiện tượng xã hội và tâm thần học. Chính phủ Ai Cập khó mà che giấu một hiện tượng ở tầm cỡ đó. Thậm chí các bài báo còn được đăng tải trên tờ Washington Post hoặc The New York Times . Anh có thể xem qua tại bất cứ trung tâm lưu trữ nào, sẽ thấy các bài báo đó ngay.
Như vậy, kẻ sát nhân, ở bất kỳ nơi nào trên thế giới, cũng có thể biết đến hiện tượng này. Khi tìm hiểu sâu một chút, bằng cách tiếp cận những người phù hợp, qua điện thoại hoặc bằng một cách thức khác, chắc chắn hắn đã có được địa chỉ của các trường học bị tác động. Ở đây, là khu Ezbet-el-Naghl. Rồi đến các khu Shoubra, và Tora.
Dần dần, các mảnh ghép vào vị trí. Kẻ giết người đã ra tay tại các khu phố đủ xa nhau để người ta không thiết lập được bất cứ liên hệ nào giữa các cô gái. Tại sao lại là một năm sau? Để tách khỏi dòng thời sự về chứng điên loạn, để ngay về mặt này, cả cảnh sát hay bất cứ ai khác cũng không liên hệ các sự việc với nhau. Hắn đã cẩn thận tách tội ác của mình khỏi cơn điên loạn chung, và khi rốt cuộc Mahmoud Abd el-Aal tìm ra mối liên hệ, chúng đã khiến anh biến mất.
Vụ án này thách thức mọi logic. Sharko nghĩ đến cuộn phim mà Henebelle tìm thấy tại Bỉ, và đến cả đầu mối liên hệ bí ẩn ở Canada. Những chân rết vươn dài khắp thế giới chẳng khác nào những cái vòi bạch tuộc. Những người nước ngoài có đến đây để tìm hiểu về hiện tượng này và tìm kiếm các cô gái trẻ bị tác động bởi làn sóng điên loạn đó không? Viên thanh tra thử vận may:
- Tôi cho rằng Abd el-Aal cũng đã hỏi ông câu này, nhưng… Ông nhớ xem có một hoặc nhiều người hỏi ông về hiện tượng điên loạn đó hoặc về Boussaïna, trước khi cô ấy bị sát hại, hay không?
- Mọi chuyện lâu quá rồi.
- Tôi nhìn thấy những thùng các tông đựng thuốc ngoài lối vào, những cái túi có chữ viết tắt của Hội Chữ thập đỏ Pháp. Ông có làm việc với họ không? Ông có thường xuyên gặp người nước ngoài không? Người Pháp có đến đây không?
- Thật lạ lùng… Bây giờ thì tôi nhớ rất rõ viên cảnh sát Ai Cập đó. Tôi tin rằng anh ta giống anh. Cũng những câu hỏi đó, cũng sự kiên trì bám riết đó.
- Chỉ là một người muốn làm tốt công việc của mình thôi.
Vị bác sĩ nở một nụ cười buồn rầu. Hẳn là ở đây ông không mỉm cười nhiều lắm.
- Những thứ thuốc men này từ khắp nơi đến đây, và không chỉ có Hội Chữ thập đỏ Pháp. Chúng tôi là một tổ chức nhân đạo Ai Cập hướng đến sự phát triển của các cộng đồng, cuộc sống tốt đẹp của các cá nhân, công bằng xã hội và sức khỏe. Các tổ chức trợ giúp quốc tế, Trăng lưỡi liềm đỏ và cả Chữ thập đỏ nữa, cùng nhiều cơ quan nhân đạo khác hỗ trợ chúng tôi. Hàng nghìn hàng vạn người đã ghé qua đây, từ khắp bốn phương trời. Các tình nguyện viên, các du khách, các chính trị gia, những người hiếu kỳ. Và tôi nghĩ mình vẫn nhớ năm 1994 cũng là năm tổ chức hội nghị lớn trên phạm vi quốc tế về vấn đề an toàn khi tiêm, SIGN. Hàng nghìn nhà nghiên cứu, nhà khoa học dồn về các đường phố Cairo.
Sharko ghi lại thông tin đó. Có thể là một đầu mối điều tra. Ta hoàn toàn có thể hình dung một tình nguyện viên hoặc nhân viên của một tổ chức nhân đạo, đi công tác tại Cairo vào thời điểm xảy ra mấy vụ giết người. Hắn sẽ dễ dàng tiếp cận các bệnh viện, các địa chỉ. Giả thuyết này có thể hợp lý, nhưng lần ngược mười lăm năm về quá khứ trong mớ bòng bong của tổ chức này có lẽ không phải là một trò chơi thú vị.
Cuối cùng, mọi thứ đã thành hình. Hồi đó, viên cảnh sát Ai Cập đã cảm thấy có khả năng một kẻ giết người ngoại quốc nhập cảnh vào Ai Cập thông qua một tổ chức hoặc một hội nghị. Điều này giải thích cho bức điện anh ta gửi đến Interpol. Abd el-Aal muốn đảm bảo rằng kẻ sát nhân không tấn công nơi nào khác trên thế giới. Bức điện trứ danh đó có lẽ đã châm ngòi nổ và gây ra cái chết của anh ta. Điều này khiến anh nghĩ rằng ai đó trong ngành - cảnh sát, quân nhân, viên chức cấp cao -, nhờ tiếp cận được nguồn thông tin, đã biết về bức điện.
- Tôi có một đề nghị cuối cùng, thưa bác sĩ. Tôi có tên của hai cô gái còn lại. Tôi sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới nếu ông có thể tìm giúp tôi các bệnh viện có liên quan với khu phố của họ, gọi cho các bệnh viện đó và khẳng định giúp tôi rằng cả hai cô gái cũng mắc chứng điên loạn.
- Làm vậy sẽ khiến tôi mất cả buổi chiều, tôi đang rất bận và…
- Ông không muốn, một ngày nào đó, mang lại câu trả lời cho cha mẹ cô gái trẻ này sao?
Sau một khoảng im lặng, vị bác sĩ đồng ý, đôi môi mím chặt. Sharko để lại cho ông số điện thoại di động của anh.
- Mà này, cuốn sách của ông về chứng điên loạn tập thể đó, tôi mượn được không? Tôi sẽ sớm gửi trả cho ông, sau khi về Pháp.
Ông già người Nubian gật đầu thay cho câu trả lời. Sharko nồng nhiệt cảm ơn ông.
Rồi anh bỏ ông lại đó, giữa cảnh nghèo khổ mà toàn thế giới không hề quan tâm.