Chương 29
Trường Cảnh sát Liège - cơ quan quản lý hành chính của cảnh sát địa phương - đã nhiệt tình cử ra một thợ sửa khóa, một viên đội và hai chuẩn úy - thanh tra đi cùng Lucie đến nhà Szpilman. Về lý thuyết, nữ cảnh sát người Pháp không có quyền động chạm đến bất cứ thứ gì. Cô có mặt tại hiện trường chỉ để hướng dẫn các cảnh sát khác thực hiện việc tìm kiếm, và quan sát nếu cần thiết.
Lucie không thực sự cảm thấy thoải mái đằng trước cánh cửa đóng kín của căn nhà ở Liège. Từ hôm qua, Luc Szpilman đã không trả lời những cuộc gọi nhằm mục đích thông báo cho anh ta biết rằng sẽ có một cuộc lục soát, cũng không đáp lại những mệnh lệnh liên quan đến việc lập chân dung kẻ đi giày cao cổ. Những lần bấm chuông đầy sốt ruột của cảnh sát không thay đổi được gì. Trong khi người thợ khóa đã bước lên trước cùng với đồ nghề để phá khóa, Lucie chặn ngang, hai tay dang rộng.
- Tôi nghĩ không cần phải làm thế.
Cô hất cằm về phía ổ khóa, đã hỏng.
- Chúng ta không chạm vào tay nắm cửa. Các anh có găng tay không?
Debroeck, người chỉ huy, lấy từ trong túi đồng phục ra cả mớ găng. Anh phân phát cho các đồng nghiệp và đưa một đôi cho Lucie. Không ai nói lời nào. Đám đàn ông lấy những khẩu Glock 9mm Para ra khỏi bao rồi bước vào trong nhà, theo sau họ là Lucie, khẩu Sig Sauer chĩa thẳng trước mặt. Người thợ khóa ở lại bên ngoài.
Bên trong nhà, vài con ruồi kêu vo vo.
Cái lạnh lẽo của tội ác ùa ra mà không hề báo trước. Lucie nhăn mũi.
Xác Luc Szpilman nằm đằng sau tràng kỷ, còn xác bạn gái anh ta nằm trên bậc cầu thang dẫn về phía phòng bếp. Một vệt máu loang ra bên dưới cô ta.
Cả hai người họ cùng bị giết trong tư thế nằm sấp, bằng nhiều vết dao đâm.
Nhiều ư? Mỗi người lãnh chừng mười, hai mươi, ba mươi vết dao, chúng đâm thủng quần áo ngủ của họ, từ bắp chân tới tận gáy. Không dễ mà đếm hết ngay được.
Lucie đưa một bàn tay nặng nề lên mặt. Đã ba ngày nay cô lui tới những địa điểm khủng khiếp, và chuyện này bắt đầu đè nặng lên hệ thần kinh của cô. Cảnh tượng chết chóc này là một cảnh sững lại giữa dòng thời gian, như thể các xác chết sắp đột ngột sống dậy, và tiếp tục chuyển động chạy trốn của mình. Bởi vì họ đang chạy trốn. Không khó để hình dung ra cảnh tượng ấy: trời tối đen, chắc là thế. Những kẻ sát nhân phá ổ khóa, ở đầu kia của ngôi nhà rộng lớn, và đi vào. Lúc đó có lẽ là 2, 3 giờ sáng, chúng tưởng Luc Szpilman đang ngủ một mình. Nhưng thật ngạc nhiên, anh chàng lại đang ở trước mặt chúng, ngồi trên tràng kỷ cùng cô bạn gái, cuốn một điếu cần sa, điếu thuốc vẫn nằm trên chiếc bàn thấp trong phòng khách. Luc đột ngột nhận ra một trong số chúng, chính là gã đi giày cao cổ từng đến tìm cuộn phim. Cặp đôi trẻ tuổi hoảng hốt, định chạy trốn. Những kẻ giết người túm họ lại và nện vào lưng họ, một lần, hai lần.
Rồi đến màn đâm dao điên cuồng, không thể giải thích kia.
Lucie và các cảnh sát khác đứng đờ ra, chìm trong im lặng. Người trẻ nhất trong số họ, một chuẩn úy - thanh tra chưa đầy hai mươi lăm tuổi, đề nghị được đi ra ngoài, mặt trắng bệch. Anh ta thuộc lực lượng cảnh sát địa phương chứ không phải cảnh sát liên bang, và không mấy quen với loại vụ án này. Họ đến lục soát một căn nhà, vào một ngày êm đềm, ấy thế mà lại bắt gặp hai cái xác bị đâm vô số nhát dao và đã bị ruồi bâu kín.
Debroeck có phản xạ tốt khi cẩn thận không để mọi người phá hỏng hiện trường. Ngành cảnh sát Bỉ đào tạo được những sĩ quan vững vàng và giỏi giang trong rất nhiều lĩnh vực. Về phần mình, Lucie cố không chú ý đến các xác chết và đưa mắt nhìn bao quát khung cảnh xung quanh hiện trường. Những ngăn kéo mở tung, bàn ghế bị lật đổ. Cô nhận thấy có một cái két chìm trong tường bị phá khóa. Khung kính của bức tranh dùng để che giấu cái két vỡ tung tóe trên sàn nhà.
- Thứ nhất, chúng ngăn cản Luc Szpilman thiết lập chân dung nhận dạng, và thứ hai, chúng lấy đi tất cả những gì có thể gây hại cho chúng.
- Thứ gì có thể gây hại cho chúng?
- Những điều mà chắc chắn là bố cậu ấy đã phát hiện ra xung quanh cuộn phim không tên kia. Các tài liệu mà có thể ông ấy đã trao đổi với kẻ giấu tên người Canada. Chúng đến để xóa sạch mọi thứ. Chết tiệt thật!
Lucie quay người và bỏ ra ngoài, cô cần phải hít một hơi thật sâu không khí trong lành.
Chính là chúng… Những kẻ sát hại Claude Poignet đã tiếp tục ra tay. Lần này thì không có nghi lễ hay mong muốn trình diễn nào hết.
Chỉ là một hành động điên rồ của những con thú hoang.