Chương 30
Tựa người vào chiếc xe của Kashmareck, Lucie tóm tắt tình hình với anh. Anh đã đến trước cửa nhà Szpilman gặp cô, ít lâu sau khi các đội cảnh sát khoa học và hai bác sĩ pháp y xuất hiện. Từ nhiều giờ nay, những người mặc đồng phục hết vào rồi lại ra khỏi ngôi nhà.
Lucie hất cằm về phía cánh cửa đang mở.
- Các bác sĩ pháp y đã ước đoán thời gian họ chết. Vụ này xảy ra trong cùng đêm Claude Poignet bị giết. Những kẻ giết người biết rằng cái chết dã man của ông chuyên gia phục hồi phim và việc cuộn phim bị lấy cắp sẽ khiến chúng ta quay trở lại đây. Thế là chúng thủ tiêu luôn người duy nhất có khả năng nhận diện chúng rõ ràng. Còn cô bạn gái của cậu ta… Cô ta đã không may khi có mặt ở đây. Chúng xử quá đỗi tàn bạo.
Cô thở dài.
- Ổ cứng máy vi tính cũng như tất cả sách trong tủ sách đều đã biến mất. Trước đây, ở đó có những cuốn sách về lịch sử, gián điệp, diệt chủng. Szpilman có thể đã ghi chú bên trong những cuốn sách đó chăng? Có thể ông ấy có một tác phẩm đặc biệt nào có khả năng hướng chúng ta đến một điều gì đó? Chết tiệt thật, giá như tôi biết được ngay từ lần đầu tiên đến đây!
- Chính những thứ bị lấy cắp đó khiến tôi băn khoăn. Ông già Szpilman chỉ là một nhà sưu tầm đơn thuần.
- Ông ấy còn hơn là một nhà sưu tầm… Ông ấy đã điều tra về cuộn phim đó, phân tích nó kỹ lưỡng, và liên hệ với một gã ở Canada, người cung cấp cho ông ấy rất nhiều thông tin. Bằng cách này hay cách khác, những kẻ giết người đã biết được điều đó.
Kashmareck lấy từ hộp đựng găng tay có chức năng làm lạnh ra hai chai nước nhỏ và ném một chai cho Lucie.
- Cô ổn không?
- Hoàn toàn ổn.
- Cô có quyền nói không.
- Ổn mà, tôi ổn.
- Thế còn con gái cô, con bé khỏe hơn chưa?
- Ờ… khỏe hơn rồi. Một bữa sáng no nê, và đến trưa thì ăn ngốn ngấu. Do đó, họ đã tháo dây truyền. Bây giờ, chúng tôi đang chờ mệnh lệnh tuyệt vời là được vào nhà vệ sinh. Đời là thế mà, đúng không.
Kashmareck tặng cho Lucie một nụ cười đã trở nên hiếm hoi trên khuôn mặt anh suốt những ngày vừa qua.
- Tất cả chúng ta đều phải trải qua cảnh đó. Lũ trẻ tồn tại để nhắc nhở chúng ta rằng không phải lúc nào những điều ưu tiên cũng là những gì chúng ta vẫn tưởng. Mặc dù đôi khi việc đó có khó khăn, nhưng chúng lập lại trật tự trong cuộc đời chúng ta.
- Anh có mấy con vậy?
- Nhiều hơn mức cần thiết. (Anh nhìn đồng hồ.) Thôi được rồi, tôi sẽ làm việc với cảnh sát địa phương để chúng ta có thể tiếp cận được các thông tin ngay khi có, từ Lille. Cô có thể đi. Hãy dành vài giờ ở cùng con gái, trong lúc chờ mọi chuyện ở đây sáng tỏ. Trông mặt cô tệ quá, và có nguy cơ là mọi việc sẽ còn tồi tệ hơn trong những ngày sắp tới.
- OK…
Cô mím môi, không nhúc nhích.
- Anh biết đấy, thiếu tá ạ, có điều gì đó lộ ra qua tội ác gần nhất này.
- Điều gì vậy?
- Ngay tại hiện trường, các bác sĩ pháp y đã đếm được ba mươi bảy nhát dao đâm vào người cô gái, và bốn mươi mốt nhát đâm vào người cậu con trai… Họ bị đâm khắp người, kể cả ở bộ phận sinh dục. Những vết thương sâu đến vài xăng ti mét. Đôi khi dao đâm lút cả cán, các bác sĩ nhận thấy điều đó qua những dấu vết mà phần cán kim loại để lại. Căn cứ vào tính chất của các vết thương và sự đồng nhất trong cách thức đâm, các bác sĩ cho rằng chỉ có duy nhất một kẻ tấn công đã ra tay.
Viên thiếu tá đáp lại bằng sự im lặng. Anh chẳng có gì để nói hay giải thích. Lucie chăm chăm nhìn anh.
- Chỉ đơn giản là sự điên rồ bên trong hành động đó, thiếu tá ạ. Trong các cử chỉ, trong cách thức tiến hành. Có điều gì đó không bình thường trong logic hành động của chúng. Cùng một kiểu hành động phi lý giống như ở lũ trẻ trong bộ phim, cách đây hơn năm mươi năm.