← Quay lại trang sách

Chương 32

Trong ánh hoàng hôn êm đềm, cuối cùng Sharko cũng về đến tòa chung cư của anh ở L’Haÿ-les-Roses. Nếu so sánh với thủ đô Ai Cập, Paris và vùng ngoại ô của nó, với những tuyến đường sạch bong, nét bình thản trên những khuôn mặt đang chìm đắm trong một cuốn sách hoặc nhìn qua cửa sổ, bỗng khiến người ta gần như cảm thấy an tâm. Sau khi đặt hành lý xuống, viên cảnh sát khởi động mạng lưới đường sắt đồ chơi và thả mình theo tiếng lạo xạo êm ả của những thanh truyền, những bánh xe và tiếng thổi của hơi nước. Những âm thanh, những mùi vị, và những thói quen nho nhỏ đi kèm mang lại cho anh chút cảm giác an ủi.

Nhưng sự mê hoặc của Cairo vẫn nằm sâu trong lòng anh.

Cũng giống như vết cắn nhẹ của những chiếc kẹp cá sấu vẫn còn hằn trên da anh.

Vừa thở dài, Sharko vừa quay ra phòng khách. Anh đặt lên mặt bàn hũ xốt cocktail, chỗ mứt hạt dẻ và những món quà mà anh tìm mua được ở cửa hàng miễn thuế trước khi lên máy bay. Chai whisky và tút thuốc lá Marlboro cho Martin Leclerc, cũng như bình xông tinh dầu dành cho Kathia vợ ông.

Mặc dù đã rất muộn, bất chấp cơn mệt mỏi và các khớp xương đau nhức vì chừng ấy thời gian di chuyển, Sharko vẫn lê bước đến tận công viên Vườn hồng, ngay đằng trước nhà anh. Một truyền thống, một thói quen, một nhu cầu. Marc, người gác công viên, vẫn đang xem một trong vô số những xê ri phim trinh thám. Ông mở cửa hàng rào cho anh với nụ cười thân tình mà ta dành cho những người ta thường xuyên gặp nhưng không thực sự quen biết.

Ở đầu kia công viên, chiếc ghế quen thuộc đang đợi anh, khối bán nguyệt cũ kỹ ghép vào một thân cây, uể oải dưới gốc cây sồi nơi Suzanne và anh đã khắc những chữ cái đầu trong tên mình lên, từ rất lâu rồi. F&S. Đứng đối diện cái cây, đôi mắt trống rỗng, anh đưa ngón tay lần lên ngực mình. Anh vẫn nhìn thấy ngọn lửa uốn éo trên chiếc bật lửa, đằng trước khuôn miệng méo xệch của gã đàn ông người Ả rập, anh nhớ đến thứ mùi đặc biệt của da người bị đốt cháy. Nghiến chặt hai hàm răng, tay cầm một con dao, anh khắc lên lớp vỏ cây một nét sổ nhỏ bên cạnh bảy vết khắc khác.

Tám gã khốn không bao giờ còn gây hại cho bất kỳ ai được nữa.

Anh gập con dao lại rồi ngồi lên chiếc ghế của riêng mình, khẽ cúi người về phía trước, hai bàn tay chắp lại giữa đôi chân giạng ra. Thấy mình thế này, anh tự nhủ anh đã thực sự già trước tuổi. Không phải về thể chất, mà về tinh thần. Làn không khí ấm áp lướt qua gáy anh, chẳng khác nào cái vuốt ve của một đứa trẻ. Bóng tối đổ xuống thủ đô, con mèo to tướng đang thiu ngủ mà ta nhìn thấy bên dưới. Cùng với đó là đám mây ghê tởm của tội ác và những cuộc tấn công.

Anh buồn rầu nhìn sững vào một khoảnh cỏ. Chính tại nơi này anh đã làm quen với Eugénie, lần đầu tiên. Hồi ấy, ngồi xếp bằng tròn, con bé đang đọc Những chiến công của Fantômette , cuốn truyện yêu thích nhất của con gái anh, và mỉm cười với anh. Một nụ cười bị đầu độc, dấu hiệu đầu tiên của chứng bệnh tâm thần phân liệt dạng hoang tưởng. Điểm khởi đầu của khổ hình, như thể cái chết của Suzanne và Éloïse vẫn còn chưa đủ.

Ngay cả vào những thời điểm căn bệnh trầm trọng nhất, Sharko vẫn nhận được sự hỗ trợ từ Kathia và chồng bà, Martin Leclerc, người đã bất chấp mọi khó khăn về hành chính và nhân sự để giúp anh trụ vững. Năm 2006, Leclerc lên nắm quyền một bộ phận hoàn toàn mới, Cục Cảnh sát Phòng chống và Trấn áp bạo lực, và đề nghị anh giữ chân chuyên gia phân tích hành vi tội phạm. Một nghề tương đối mới mẻ trong ngành cảnh sát, chủ yếu là xử lý các hồ sơ tội ác bạo lực chưa được giải quyết mà không phải rời khỏi văn phòng, về mặt lý thuyết. Đối chiếu các nguồn thông tin, tiếp cận điều tra trên khía cạnh tâm lý, sử dụng các công cụ tin học và các nguồn thông tin khác nhau - SALVAC*, Interpol, STIC - nhằm xác định động cơ của những kẻ giết người. Được trang bị bằng đại học về tâm lý tội phạm và hai mươi năm lăn lộn ngoài đường phố, Sharko, viên cảnh sát tâm thần phân liệt theo chiều hướng hoang tưởng, đã tiến hành một hướng điều tra khác biệt, tách xa hiện trường.

Phần mềm Hệ thống phân tích các mối liên hệ bạo lực gắn liền với tội ác do Canada thiết kế nhằm giúp các điều tra viên được đào tạo về chuyên ngành nhận diện thủ phạm trong việc khoanh vùng các tội phạm hàng loạt và thủ phạm gây ra các vụ án này, bằng cách thiết lập mối liên hệ giữa các tội ác do cùng một thủ phạm thực hiện.

Anh thở dài khi điện thoại di động rung lên trong túi. Màn hình hiển thị “Lucie Henebelle”. Đã gần nửa đêm. Sharko vừa nghe máy vừa khẽ mỉm cười. Lẽ ra người phụ nữ này phải đang ngủ, giống như tất cả mọi người. Nhưng không, cô vẫn ở đó, dính lấy chiếc điện thoại di động.

- Đã hơi muộn để gọi điện thoại cho mọi người rồi đó, trung úy Henebelle ạ.

- Nhưng không bao giờ quá muộn để nghe máy… Tôi biết máy bay của anh hạ cánh tại Orly vào khoảng 21h30. Tôi tự nhủ không thể có chuyện anh đã ngủ giờ này.

- Cô thật có năng khiếu tiên đoán. Chắc là cô cũng biết thực đơn họ phục vụ trên máy bay chứ?

Lucie đang hít thở không khí ngoài trời dưới chân bệnh viện nhi.

- Tôi đã để lại lời nhắn trên hộp thư trả lời tự động của anh, hôm qua. Anh không gọi lại cho tôi.

- Tôi xin lỗi, nhưng lúc đó có người đang phục vụ món cá nướng trên người tôi.

Một quãng im lặng. Lucie tiếp tục nắm quyền kiểm soát câu chuyện:

- Tôi có tin mới cho anh đây. Chúng tôi đã…

- Tôi có biết chuyện, tôi đã gọi cho cấp trên của tôi khi về đến nơi. Vụ sát hại con trai nhà Szpilman và bạn gái cậu ta, vụ lấy cắp cuộn phim, bộ phim bị che giấu mà các vị đã phát hiện ra bên trong bộ phim gốc. Tôi còn chưa tải nó về từ máy chủ. Lúc này, tôi đang có việc khác để làm.

- Việc gì?

- Ngồi trên một băng ghế. Tôi vừa nhồi nhét vài nghìn cây số, người tôi bây giờ chẳng khác nào một cái máy tính vì bị những vết muỗi cắn và tôi đang cố gắng không nghĩ đến vụ án trong vài phút, nếu cô không thấy phiền.

Sharko kẹp điện thoại di động vào giữa vai và tai, rồi lau mũi giày bằng khăn giấy. Anh nhìn xuống dưới đế giày và phát hiện ra vẫn còn cát kẹt giữa các đường rãnh. Anh dùng ngón tay cạy cát ra rồi chăm chú ngắm nghía chúng.

- Tại sao cô lại gọi cho tôi?

- Tôi đã nói với anh rồi, tôi…

- Cô làm sao? Cô cần nói chuyện về các xác chết, ngay cả lúc đêm hôm chăng? Cô muốn biết tôi đã phát hiện ra điều gì ở đó để nuôi dưỡng những ám ảnh của riêng cô? Đó là nhiên liệu của cô, là lý do khiến cô bước đi mỗi ngày? Tôi tò mò muốn biết cô thường có những giấc mơ thế nào đấy, Henebelle ạ.

Lucie dừng sững giữa lối đi dành riêng cho xe cứu thương. Những luồng sáng trắng và xanh nhảy nhót trên nền trời thấp tè phía Bắc.

- Mặc kệ những giấc mơ của tôi đi, thanh tra ạ, nếu anh không phiền, và hãy xếp mớ lý luận phân tích tâm lý vớ vẩn của anh vào ngăn kéo. Tôi muốn đề nghị anh một chuyến khứ hồi ngắn đến Marseille liên quan tới vụ án của chúng ta, nhưng có vẻ như anh không quan tâm đến chuyện đó. Nói cho cùng, tôi chỉ là một trung úy, còn anh là thanh tra trưởng kia mà.

- Cô nói đúng, tôi không quan tâm gì đến chuyện đó. Chúc cô ngủ ngon, Henebelle ạ.

Anh cộc cằn gác máy. Phật ý, Lucie nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây. Gã này đúng là một tên đần không hơn không kém. Cô sẽ không bao giờ gọi cho anh ta nữa, mặc xác anh ta! Tái mặt vì giận dữ, cô mua một thanh sô cô la ở máy bán hàng tự động rồi ăn một mạch hết sạch.

- Cảm ơn về số ca lo, đồ cá mập vớ vẩn khốn kiếp!

Rồi cô hướng về phía cầu thang. Một nụ cười rạng rỡ kéo giãn đôi môi cô khi điện thoại di động rung lên và cô đọc thấy trên màn hình tên anh chàng: Sharko . Cô chờ đến hồi chuông cuối cùng trước khi hộp thư trả lời tự động bật lên rồi mới nghe máy.

- Thế nào? Dù sao anh cũng vẫn muốn biết à?

- Ở Marseille đó có thứ gì, hả trung úy Henebelle?

Lucie chờ một lát rồi mới trả lời.

- Một chuyên gia về phim những năm 1950 vừa gọi đến cách đây một giờ đồng hồ. Ông ấy đã xác định được nữ diễn viên trong bộ phim ngắn. Bà ấy tên là Judith Sagnol. Bà ấy còn sống, thanh tra ạ.

Sharko vừa đứng dậy khỏi ghế vừa nhăn mặt. Anh thở dài.

- Được rồi… Tôi sẽ tải bộ phim gốc và bộ phim ẩn ngay tối nay. Rốt cuộc, để xem nó nói về cái gì. Ngày mai, cô sẽ có mặt ở Paris lúc mấy giờ?

- Đến ga Bắc lúc 10h52. Khởi hành từ ga Lyon lúc 11h36, để đến Marseille lúc 14h57. Sagnol đã được báo trước, bà ấy sẽ chờ chúng ta ở khách sạn. Tôi đã nói với bà ấy rằng chúng ta là các phóng viên đang thực hiện một phóng sự về phim khiêu dâm những năm 1950.

- Chủ đề tuyệt vời đấy. Nhưng hãy dời thời gian khởi hành đi. Tôi sẽ thu xếp để cô tham dự cuộc họp sáng mai, ở Nanterre, cùng với cấp trên của cô. Từ đó, chúng ta sẽ cùng đi Marseille.

- Tốt quá. Bây giờ, hãy kể cho tôi nghe xem anh đã phát hiện được điều gì ở Ai Cập.

- Ba kim tự tháp rất đẹp tên là Kheop, Khephren và Mykerinos. Hẹn gặp cô ngày mai, Henebelle.

Trước khi rời công viên, anh đưa ngón tay vuốt thêm lần nữa lên tám nét sổ khắc trên thân cây.

Và đứng đó, một mình trong bóng tối, anh nghiến răng lại.