Chương 33
Lucie và thiếu tá Kashmareck cùng đến Sở Cảnh sát Nanterre. Họ đã bắt tàu TGV tại ga Lille-Europe, rồi, tại ga phía Bắc, nhảy lên chiếc taxi thả họ dưới chân tòa nhà trung tâm của Sở Cảnh sát Hình sự. Để phòng trước một ngày bận rộn, Lucie đã chọn một bộ trang phục đặc biệt nam tính: quần jean bó, áo thun có mũ màu xám ngắn tay và giày Kickers bọc mũi. Cô thích mặc đồ kiểu đàn ông, hòa lẫn vào đám đông. Trên phố - còn chưa đến 10 giờ - mặt trời đã hun nóng lớp nhựa đường. Màn mây ô nhiễm chậm rãi dâng lên bên trên thủ đô và vùng ngoại ô.
Bên trong tòa nhà, không khí mát mẻ hơn. Trong phòng họp, Sharko và Martin Leclerc đang tranh luận kịch liệt về bức thư tồi tệ mà người đứng đầu Cục Cảnh sát Phòng chống và Trấn áp bạo lực vừa nhận được qua đường fax từ Đại sứ quán Pháp tại Ai Cập.
- Lebrun đã gửi một bản sao đến Josselin. Chuyện này rồi sẽ kết thúc bằng cách giáng một cú vào mặt cậu.
Sharko nhún vai.
- Big boss đã không còn đánh giá cao tôi từ lâu rồi. Chúng ta đâu có làm chuyện gì ngu ngốc.
- Có đấy, chính thế, chúng ta đang làm một chuyện ngu ngốc đấy! Cậu dâng cho ông ta một cái gậy để nện chính cậu. Cậu có biết đã đặt tôi vào tình huống nào không? Cứ như thể lúc này tôi còn chưa gặp đủ rắc rối.
Điện thoại di động của Leclerc reo vang, mặt ông lập tức méo xệch đi khi nhìn vào màn hình tinh thể lỏng. Ông nghe máy và đi tách ra xa một chút:
- Kathia…
Sharko nhìn ông đi đi lại lại. Cấp trên và cũng là bạn của anh có vẻ đang không trong trạng thái bình thường. Quá căng thẳng, quá tách rời vụ án. Dòng suy nghĩ của anh bị ngắt quãng, vì Lucie và Kashmareck vừa bước vào phòng. Martin Leclerc nhanh chóng ngắt máy, đôi môi mím chặt. Bốn cảnh sát bắt tay nhau. Trao đổi vài câu xã giao. Lucie cười mỉm với viên thanh tra, trong khi Leclerc và Kashmareck trao đổi, tay cầm cốc cà phê.
- Anh không được thành công lắm với Ai Cập nhỉ, cô khẽ nói. Mũi anh… Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Một con muỗi to, rất to. Cô vui vì được nhập hội với chúng tôi chứ?
Lucie nhìn quanh. Đôi mắt cô lấp lánh.
- Trái tim của Cảnh sát Tư pháp Pháp. Nơi tất cả các hồ sơ tội ác lớn nhất đều phải đi qua. Mới vài năm trước thôi, tôi chỉ biết đến nơi này qua những cuốn tiểu thuyết đọc giữa hai bản báo cáo mà tôi phải đánh máy cho sếp tôi.
- Nanterre thì tốt đấy, nhưng số nhà 36 thì…
- Số nhà 36… Một huyền thoại!
- Một hôm, tôi rời miền Bắc để đến làm việc tại số nhà 36 trứ danh kia, trên ke Orfèvres. Hãy hình dung xem tôi tự hào thế nào khi lần đầu tiên bước lên những bậc tam cấp cũ kỹ kêu ken két, chẳng khác nào Maigret*. Tôi đã được tiếp cận những vụ điều tra tăm tối nhất, xoắn vặn nhất và nhiều thủ đoạn nhất. Tôi đã vô cùng hạnh phúc. Chỉ có điều tôi đã đánh mất mọi thứ xung quanh. Một vùng đất, chất lượng cuộc sống, các mối quan hệ thân tình với hàng xóm láng giềng, bạn bè… Số nhà 36, đó là nơi sặc mùi chết chóc và mùi mồ hôi trong những phòng làm việc tồi tàn, sự thật là thế đấy.
Jules Maigret, nhân vật thanh tra trong 75 tiểu thuyết trinh thám và 28 truyện ngắn của nhà văn Pháp Georges Simenon, xuất bản từ năm 1931 đến năm 1972.
Lucie thở dài.
- Chỉ là với tôi thôi, hay anh thật sự có năng khiếu phá hỏng các cuộc trò chuyện?
Trong những phút tiếp theo, cả bốn người ngồi vào quanh một chiếc bàn tròn, mỗi người lấy ra vài tờ giấy và một cây bút. Péresse vội vã bước vào, ông vừa là nạn nhân của tình trạng tắc đường tại Paris.
Leclerc nhanh chóng điểm lại tình hình: cụ thể là sắp xếp lại những điều đã phát hiện được, kết nối các nhánh của cuộc điều tra, sao cho mỗi thành viên trong cuộc họp đều nắm được thông tin giống nhau. Để bắt đầu thuận lợi, người đứng đầu Cục Cảnh sát Phòng chống và Trấn áp bạo lực chiếu bộ phim năm 1955, bản đầy đủ và bản chỉ có các hình ảnh ẩn giấu. Một lần nữa, mặt mọi người lại như hõm sâu vì tò mò và ghê tởm.
Tiếp theo đó, Péresse, viên thanh tra người Rouen, lên tiếng, tiết lộ toàn bộ tin xấu. Điều tra tại các bệnh viện, các trung tâm cai nghiện, các nhà tù trong vùng Normandie, đều không mang lại kết quả nào liên quan đến các xác chết mới được khai quật. Bởi vì hồ sơ về các vụ mất tích vẫn câm lặng không nói lên điều gì, nên hướng điều tra về những người nhập cư bất hợp pháp hoặc người nước ngoài đang sống bất hợp pháp trên lãnh thổ Pháp đang là hướng khả dĩ nhất, giả thuyết này lại càng được củng cố bởi sự có mặt của một người châu Á trong nhóm nạn nhân. Hiện tại, cảnh sát hình sự Rouen đang hợp tác với các đơn vị khác thuộc cảnh sát tư pháp nhằm tìm cách tiếp cận các mạng lưới buôn người. Có thể đây là một hướng điều tra sai lầm, Péresse thừa nhận, nhưng cứ nhìn vào số manh mối ít ỏi mà các đội của ông có được, thì hiện tại ông chưa nghĩ đến hướng điều tra nào khác. Ông hy vọng ADN lấy từ các xác chết, mà rốt cuộc họ sẽ có được kết quả phân tích trong hôm nay hoặc ngày mai, sẽ nói lên nhiều điều.
Kashmareck nói nhiều hơn, anh trình bày chi tiết vụ Claude Poignet bị giết chết tàn nhẫn, cũng như vụ Luc Szpilman và bạn gái bị sát hại dã man. Những suy luận đầu tiên khiến họ nghĩ rằng cả hai vụ đều do cùng những kẻ giết người đó thực hiện, và được tiến hành trong cùng một buổi tối. Một nhân vật chừng ba mươi tuổi, to khỏe, đi giày cao cổ, và một nhân vật khác hoàn toàn vô hình. Hai kẻ sát nhân lạnh lùng, có tổ chức, ác độc, trong đó một kẻ có kiến thức về điện ảnh, còn kẻ kia có kiến thức y học. Hai tên đao phủ sẵn sàng làm tất cả để đóng kín mọi hướng điều tra có liên quan đến cuộn phim.
Sau đó, viên thiếu tá cảnh sát Lille nói đến kết quả mà các điều tra viên Bỉ có được về quá khứ của Wlad Szpilman:
- Về ông bố, tối qua tôi đã thu thập được những thông tin rất thú vị. Trước hết là về nguồn gốc cuộn phim. Các điều tra viên Bỉ khẳng định rằng Szpilman đã mượn cuộn phim đó từ Hội Lưu trữ Phim Quốc tế, ở Brussels. Khi nói mượn, ý tôi muốn nói là lấy cắp: Szpilman là người có tật ăn cắp. Tại FIAF, họ đã phát hiện ra một việc rất thú vị. Cách đây chừng hai năm, có một gã xuất hiện yêu cầu xem bộ phim trứ danh đó, và quả thật, người bảo quản tư liệu khi ấy nhận thấy cuộn phim, về nguyên tắc lẽ ra phải nằm trên giá, đã mất. Đương nhiên, ông ta không biết Szpilman là người giữ nó.
- Hai năm? Vậy là những kẻ sát nhân đã truy tìm cuộn phim đó?
- Nên tin là thế. Szpilman, vô tình hoặc hữu ý, đã nẫng tay trên của chúng.
- Thế chính xác thì cuộn phim đó có nguồn gốc từ đâu? Ý tôi muốn nói là trước khi nó được đưa đến FIAF.
- Nó nằm trong một lô phim ngắn được trả về từ Cục Điện ảnh Quốc gia Canada, cơ quan này loại bỏ một phần các cuộn phim lưu trữ. Theo các sổ sách ghi chép cũ của Canada, cuộn phim được đưa đến vào cuối năm 1956, theo kiểu hiến tặng nặc danh.
Sharko thụt người ngồi sâu vào ghế.
- Hiến tặng nặc danh… anh nhắc lại. Nó vừa được sản xuất, thế mà người ta đã đưa vào kho lưu trữ. Thế cái kẻ trứ danh tìm kiếm cuộn phim đó làm cách nào để biết được thông tin là nó đã được đưa đến FIAF?
Kashmareck tra cứu các thông tin đã ghi chép. Anh thấm nước bọt vào ngón tay trỏ.
- Tôi có thông tin đây. Phần lớn các cuộn phim được đưa vào danh mục với tên phim và năm phát hành, cũng như dựa vào tất cả các thông tin ghi trên cuộn phim: nước phát hành, mã số cuộn phim, nhà máy sản xuất cuộn phim. Mọi thứ đều được quy về một mối, có thể tiếp cận từ trang web của FIAF. Với công cụ tìm kiếm, ta có thể lần theo các cuộn phim ra khỏi một trung tâm lưu trữ hoặc chuyển sang một trung tâm khác. Sau đó, chỉ cần lọc theo các dữ liệu mà ta có được - năm sản xuất, xưởng sản xuất, nước phát hành - là có thể thu gọn trường tìm kiếm. Thậm chí ta có thể nhận được những cảnh báo khi một cuộn phim bị di chuyển. Rõ ràng đó chính là điều đã xảy ra ở đây…
- Vậy có thể tìm ra những người sử dụng mạng truy cập vào trang web của FIAF không? Henebelle hỏi.
- Đáng buồn là không, các yêu cầu tìm kiếm không được lưu trữ.
Sharko liếc mắt quan sát Henebelle, cô ngồi ngay bên trái anh. Ánh sáng chiếu lên mặt cô theo một cách thức đặc biệt, như thể nó tối đi khi tiếp xúc với làn da cô. Viên cảnh sát nhìn thấy sự quyết tâm, sự tập trung ở cô, những ánh lửa nguy hiểm cháy lên từ đáy sâu đôi mống mắt phớt xanh của cô. Anh biết quá rõ ánh mắt ấy.
Leclerc ghi chép cẩn thận các nội dung Kashmareck vừa nói rồi tiếp tục:
- Thế còn Wlad Szpilman? Ông ta là ai, ngoài một nhà sưu tầm quen thói lấy cắp?
- Các điều tra viên Bỉ đã có những phát hiện thú vị. Theo bạn bè của ông ta, thật trùng hợp, có vẻ như Wlad Szpilman đang tiến hành một công cuộc tìm kiếm. Ông ta bắt đầu lấy cắp hoặc chiếm hữu theo cách thức hợp pháp hơn tất cả các cuộn phim truyện và phim tài liệu có liên quan đến các cơ quan bí mật của Mỹ, Anh, thậm chí cả Pháp… CIA, MI5, các phóng sự về thời kỳ chiến tranh lạnh, chạy đua vũ khí, và vô vàn những thứ hay ho khác nữa.
- Hai năm vừa qua… Sharko nhắc lại. Như thể ngẫu nhiên, kẻ giấu tên người Canada đã kể qua điện thoại rằng cả ông ta cũng điều tra về vụ này từ hai năm nay . Có vẻ mọi chuyện bắt đầu từ lúc Szpilman nắm được cuộn phim đó trong tay.
- Cũng chính trong thời kỳ đó, Szpilman đã đến trung tâm tiếp thị thần kinh học để yêu cầu phân tích cuộn phim, Lucie bổ sung.
Kashmareck gật đầu hưởng ứng. Sharko nhìn chăm chăm vào chiếc ghế trống trước mặt anh một lát, rồi quay nhìn về phía viên thiếu tá Lille, khi anh này tiếp tục lên tiếng:
- Nhưng chưa hết đâu. Szpilman còn dành phần lớn thời gian để đến thư viện ở Liège. Một hôm, ông ta bỏ quên một tài liệu trong máy scan và bà thủ thư không bao giờ nghĩ đến chuyện trả lại ông ta. Theo bà ấy, Szpilman thường bám chặt lấy dãy “Lịch sử thế kỷ 20”.
Anh lấy từ trong chiếc túi da ra một tờ giấy và đưa cho mọi người chuyền tay nhau. Lucie là người cầm lấy đầu tiên. Đó là một bức ảnh đen trắng, và quả thực, có vẻ nó được scan từ một cuốn sách. Giữa một cánh đồng, người ta nhìn thấy những tên lính Đức đang chĩa súng vào những phụ nữ cùng những đứa trẻ mà họ ôm ghì vào người. Lời chú thích ghi “Lính Đức đang nhắm bắn các bà mẹ Do Thái và con của họ trước mặt một nhiếp ảnh gia, trong cuộc tàn sát tập thể bằng súng tại Ivangorod, Ukraina, 1942” . Lucie nhìn chăm chăm vào ánh mắt của gã lính đứng hàng đầu, hắn đang giương súng. Biểu cảm lạnh lẽo trong mắt hắn, nếp hằn ác độc trên môi hắn thật bỉ ổi: làm sao người ta có thể giết người trước mặt một nhiếp ảnh gia? Làm sao người ta có thể bỏ qua một sự hiện diện sẽ ghi lại mãi mãi trên phim một khuôn mặt đối diện với cái chết?
Lucie đưa bức ảnh cho Péresse. Kashmareck đặt một cuốn sách lên mặt bàn:
- Bức ảnh đó được lấy ra từ cuốn sách này. Nó nói về những vụ tàn sát tập thể bằng súng. Tôi đã tìm thấy bức ảnh này trong đó, ở trang 47. Trên trang tiếp theo, toàn bộ xác chết của các phụ nữ và con họ nằm trên mặt đất, họ bị giết bởi một viên đạn bắn vào đầu.
Sharko lật giở cuốn sách và chăm chú quan sát các bức ảnh.
- Nạn diệt chủng người Do Thái, anh nói.
Anh nghĩ đến cuốn sách anh đã đọc trên máy bay. Một “chứng điên loạn tập thể dạng tội ác”. Đây không thể là một điều ngẫu nhiên đơn thuần. Szpilman đang điều tra chuyện gì đó có liên quan đến các cô gái bị sát hại tại Ai Cập.
Kashmareck căng thẳng vân vê điếu thuốc. Lúc này, anh rất muốn hút nó, ngay tại đây. Anh nói tiếp:
- Ta phải thừa nhận rằng những năm vừa qua Wlad Szpilman đã lui tới thư viện rất nhiều lần, đến mức đáng ngạc nhiên. Một điều kỳ lạ là ông ta không bao giờ mượn sách và do đó, không để lại bất cứ dấu vết nào trong các bảng kê. Cũng giống như những lần truy cập Internet. Một bóng ma thực thụ.
Lucie xen vào:
- Tôi đã nhìn thấy các cuốn sách trong tủ sách của ông ấy, những cuốn sách mà mấy kẻ sát nhân đã lấy cắp. Chúng đều nói về các xung đột lớn trong lịch sử. Chiến tranh, diệt chủng… Còn có cả sách về gián điệp nữa… Tôi…
Lucie cố gắng nhớ lại. Cô đã không đặc biệt tập trung chú ý đến các giá sách đầy ắp.
-… Tôi nhớ mấy cái tên chẳng hạn như… tôi không biết nữa, nó giống như “artichaut”.
- Artichoke, Leclerc đính chính. Một chương trình nghiên cứu của CIA về các kỹ thuật hỏi cung. Trong những năm 1950, có không ít những thử nghiệm không được rực rỡ cho lắm, chẳng hạn như thôi miên, sử dụng nhiều loại ma túy khác nhau trong đó có LSD, để gây mất trí nhớ hoặc các tình trạng ngơ ngẩn khác.
- Những năm 1950, Lucie nhắc lại. Và bộ phim đó phát hành năm 1955. Một sự trùng hợp chăng? Những hình ảnh trong bộ phim vẫn còn rõ mồn một trong đầu tôi, đặc biệt là đôi đồng tử giãn rộng của đứa bé gái, như thể người ta đã cho nó dùng ma túy. Và cả hình ảnh con bò mộng dừng sững lại trước mặt con bé. Anh đang nói đến LSD, thôi miên, liệu có phải là nó không? Với lại…
Cô lục trong chiếc kẹp hồ sơ có buộc dây chun và lấy ra một bức ảnh rồi đẩy nó về phía Leclerc:
- Đây là bức ảnh chụp đứa bé gái, trích ra từ bộ phim, trước cảnh tấn công lũ thỏ. Hãy so sánh nó với bức ảnh chụp gã lính Đức. Hãy nhìn biểu cảm trên khuôn mặt họ, ngay trước khi họ thực hiện hành vi giết chóc.
Leclerc đặt hai bức ảnh song song với nhau.
- Cùng một biểu cảm lạnh lùng đó.
- Cùng một ánh mắt, cùng một sự căm thù, cùng một ham muốn giết chóc… Một kẻ đã ba mươi tuổi, kẻ kia cùng lắm chỉ bảy đến tám tuổi. Làm sao đứa bé gái này có thể có đôi mắt như vậy, khi mà nó còn nhỏ đến thế?
Một khoảng im lặng. Người đứng đầu Cục Cảnh sát Phòng chống và Trấn áp bạo lực chuyền hai bức ảnh cho mọi người xem, vẻ mặt nghiêm trang. Ông nhân lúc này để đổ đầy bình nước từ bình chứa lớn ở góc phòng và kiểm tra điện thoại di động. Ông quay trở lại, cố gắng tỏ vẻ bình thản, nhưng Sharko hiểu rằng ông không được thoải mái. Đã xảy ra chuyện gì đó với Kathia.
- Còn gì nữa không, thiếu tá Kashmareck?
Viên cảnh sát Lille lắc đầu.
- Danh sách các cuộc gọi của Szpilman trong những tháng vừa rồi không đưa đến bất cứ điều gì. Chúng tôi nghĩ rằng ông ta thường dùng Internet để trao đổi với gã người Canada. Nhưng lúc này, các nhóm điều tra của chúng tôi đang bị kẹt. Ông già người Bỉ này sử dụng một mớ hệ thống khiến những lần truy cập của ông ta trở nên nặc danh hoàn toàn. Còn các email của ông ta thì không tiết lộ bất cứ điều gì có vẻ liên quan đến vụ án của chúng ta.
Leclerc thoáng gật đầu để cảm ơn Kashmareck, rồi quay sang phía viên thanh tra dưới quyền.
- Đến lượt cậu. Ai Cập…
Sharko hắng giọng và bắt đầu kể lại chuyến phiêu lưu của anh. Đương nhiên, anh lờ đi không nhắc đến Atef Abd el-Aal, quãng thời gian trong sa mạc và khẳng định rằng đã lần được đến tận đầu mối các bệnh viện nhờ hỏi han một trong số người thân của các nạn nhân. Anh nhận ra mình vẫn nói dối giỏi đến mức khó tin.
Trong lúc Sharko độc thoại, Lucie chăm chú quan sát anh. Mặt thế mới gọi là mặt, một thân hình mà người ta không còn bắt gặp nữa, với đôi bàn tay đầy những vết sẹo nhỏ, những vết cắt cũ do dao cạo râu để lại ở hai bên má và cằm, thái dương chắc khỏe và một cái mũi hẳn là đã bị gãy nhiều lần. Nếu không phải cảnh sát, có lẽ anh ta có thể làm võ sĩ, hạng dưới nặng. Không thực sự ngon lành, nhưng Lucie thấy anh ta quyến rũ, và có một nguồn nội lực tỏa ra từ thân hình mạnh mẽ đó.
- Ba cô gái đó đã bị mắc chứng điên loạn tập thể, viên cảnh sát kết luận. Và nếu các vị xem kỹ bộ phim, thì đó chính xác là chuyện đã xảy ra với những đứa bé gái và lũ thỏ.
- Đúng thế, Leclerc thừa nhận. Cậu nghĩ sao về điều này?
Tất cả các ánh mắt đổ dồn về phía Sharko:
- Tóm tắt lại nào… Vào những năm 1954, 1955, về mạn Montréal, hẳn là thế: một căn phòng giống với một phòng bệnh. Một bên là những đứa bé gái, một bên là lũ thỏ. Một máy quay phim để ghi lại hiện tượng… Và hiện tượng đó xảy ra. Những đứa bé gái bắt đầu sát hại lũ thỏ trong một vận động điên cuồng. Năm 1993, Cairo. Một làn sóng điên loạn tập thể không được lý giải đã tác động đến toàn bộ Ai Cập, từ Bắc chí Nam. Thông tin đó lan truyền trong các cộng đồng khoa học, trên khắp thế giới. Một năm sau, một kẻ giết người gây chuyện với những cô gái trẻ bị mắc bệnh trong làn sóng đó, ở dạng hung hãn nhất. Ba vụ giết người, ba bộ não bị lấy đi.
- Chưa kể những đôi mắt, Lucie nói.
- Chưa kể những đôi mắt… Cuối cùng, năm 2009, mười sáu năm sau. Chúng ta khai quật được năm cái xác chôn cách đây khoảng sáu tháng đến một năm. Tất cả đều bị giết hoặc bị thương vì đạn bắn. Đạn găm vào thân trên, vào hộp sọ, bắn từ phía trước hoặc phía sau. Cảnh tượng cuối cùng này gợi cho các vị nghĩ đến điều gì?
Lucie lên tiếng:
- Những người đó bỏ chạy về tứ phía? Cả họ cũng bị mắc một chứng điên loạn chăng?
- Hoặc những người đó đang tìm cách tấn công, giống hệt những đứa bé gái. Một trận tấn công chớp nhoáng, tức thời, không có dấu hiệu báo trước. Người ta không có cách nào khác ngoài hạ sát họ và giấu xác đi.
Anh đứng dậy và áp sát hai lòng bàn tay lên mặt bàn.
- Hãy hình dung một nhóm gồm năm người đàn ông. Trạc tuổi đôi mươi, rắn chắc, sức khỏe thể chất tốt. Đa số từng sử dụng ma túy, nhưng đã từ bỏ được. Hoàn cảnh buộc họ phải từ bỏ. Nhà tù, trại giam, trại cai nghiện. Những người này có xuất thân không dễ dàng gì, họ có nhiều chỗ gãy xương cũ, kiểu gãy xương trong những trận ẩu đả. Ngoài ra còn có những hình xăm, chứng tỏ nhu cầu tạo cho mình một nhân thân, tỏ ra là mình mạnh mẽ hoặc thuộc về một băng đảng nào đó. Sự hiện diện của một người châu Á càng nhấn mạnh thêm sự phong phú của nhóm người, và có thể cho phép ta giả định rằng về cơ bản họ không quen biết nhau. Họ ở cùng nhau, tại một nơi nào đó. Họ bị canh chừng bởi ít nhất là hai người đàn ông khác, được trang bị súng lục hoặc súng trường.
- Tại sao lại là hai người? Péresse cắt ngang lời anh.
- Tại góc tấn công của những viên đạn, và tính chất tản mát của các thiệt hại. Đằng trước, đằng sau… Sau đó, bắt đầu có điều gì đó không ổn. Những thanh niên này phát điên và trở nên hung hãn, không thể kiểm soát. Giống như những đứa bé gái với lũ thỏ. Giống như ba nữ nạn nhân người Ai Cập. Họ bị mắc chứng điên loạn tập thể.
Leclerc hít một hơi thật sâu.
- Một cơn hung hãn khiến họ mù quáng. Họ nhìn thấy màu đỏ, giống như… một con bò mộng không thể thuần hóa.
- Đúng, chính xác là thế, một con bò mộng không thể thuần hóa. Tuy nhiên, nếu căn cứ vào bộ phim, họ nghĩ họ đã thuần hóa được con bò mộng đó. Nhưng những người này thì không thể nào thuần hóa nổi. Người ta ra lệnh cho họ dừng lại, nhưng không có tác dụng gì. Thế là, trong một phản ứng trả đũa, người ta bắn họ. Những người canh gác không còn cách nào khác, đành bắn chết hoặc bắn bị thương nhóm người. Bằng cách này hay cách khác, những kẻ sát nhân của chúng ta - một nhân vật có thể là bác sĩ, một nhân vật có thể là nhà sản xuất phim - lập tức biết được thông tin rằng chứng điên loạn đó lại bộc phát. Chúng liền xuất hiện và tiếp tục ra tay. Lấy đi những đôi mắt và bộ não. Sau đó, những cái xác bị chôn sâu dưới hai mét đất…
- Vậy là, theo anh, những kẻ giết mấy cô gái ở Ai Cập và những kẻ giết năm người đàn ông kia là một?
- Tôi tin là như thế, mặc dù có sự khác biệt rất lớn với quy trình tại Ai Cập: ở đó, các nạn nhân vẫn còn sống khi chịu đựng những hành vi dã man, có cả tra tấn lẫn cắt xẻo sau khi họ chết. Ở đây, việc loại bỏ các nạn nhân đơn giản hơn rất nhiều.
Kashmareck đã khiến điếu thuốc gãy làm đôi do vân vê quá lâu.
- Thực sự thì những kẻ giết người tìm kiếm thứ gì?
- Tôi còn chưa biết, nhưng tôi tin rằng thứ đó có liên quan đến những hiện tượng điên loạn tập thể kia. Dù sao đi nữa, tôi cũng có cảm giác là chúng ta không đối mặt với những cá nhân độc lập, tách biệt trong hang ổ của chúng. Có người đã trả tiền cho Atef Abd el-Aal để hắn giết người em trai, những cái xác ở Gravenchon thể hiện trình độ chuyên nghiệp rất cao.
Sharko chăm chăm nhìn cấp trên:
- Nhân đây, mong anh có thể tiến hành các tìm kiếm về thuật ngữ “hội chứng E”… Chính vị bác sĩ ở bệnh viện trung tâm Salam đã nói với tôi về thuật ngữ này, cùng với chứng điên loạn tập thể. Chỉ là một thuật ngữ mà ông ấy còn nhớ, nhưng không hiểu ý nghĩa của nó.
Leclerc nhanh chóng ghi lại.
- Tốt lắm. Thôi… Tôi sẽ soạn biên bản cuộc họp này. Các ưu tiên bao gồm: lấy lại danh sách nhân sự của các tổ chức nhân đạo có mặt tại Cairo vào tháng Ba năm 1994. Tôi có thể phụ trách việc đó. Còn anh, cảnh sát trưởng Péresse, hãy tiếp tục hướng điều tra về buôn người, biết đâu đấy.
- Được thôi.
- Còn anh, thiếu tá Kashmareck…
- Tôi tiếp tục làm việc với phía Bỉ. Và tôi có một vụ án mạng nghiêm trọng cần xử lý, với nạn nhân là Claude Poignet. Các đội cảnh sát của tôi đang làm hết sức rồi. Những kỳ nghỉ cũng chẳng có tác dụng gì.
- Hoàn hảo… (Ông quay sang phía Sharko) Còn cậu…
Viên thanh tra nhìn đồng hồ, rồi hất cằm về phía Lucie.
- Chúng tôi lên đường đi Marseille. Đã xác định được nữ diễn viên trong bộ phim đó, bà ấy tên là Judith Sagnol và chắc chắn sẽ có nhiều điều để kể với chúng ta. Henebelle? Cô nói về bà ấy cho chúng tôi nghe, để thay lời kết luận, được chứ?
Lucie lật giở cuốn sổ ghi chép.
- Hiện bà ấy đã bảy mươi bảy tuổi. Bà ấy sống ở Paris nhưng lúc này đang tận hưởng cuộc đời tại khách sạn Sofitel ở Vieux- Port. Bà ấy là góa phụ, cũng là người thừa kế của một luật sư thương mại, người đã trở thành chồng bà ấy vào năm 1956, khoảng một hoặc hai năm gì đó sau thời gian quay bộ phim. Bà ấy từng tham gia một số phim khiêu dâm vào những năm 1950, và làm mẫu cho các nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh khỏa thân, các nhà làm lịch và tham gia cái mà người ta gọi là home movies , những bộ phim nghiệp dư quay bằng phim 8mm. Theo người nghiên cứu lịch sử đã tìm ra bà ấy, người phụ nữ này không hề ngây thơ chút nào, bà ấy đã thực hiện một số chuyện khá táo bạo liên quan đến tình dục trong các nhóm kín.
- Người nghiên cứu lịch sử đó có ý tưởng gì về người sở hữu cuộn phim không?
- Không. Ông ta không biết cuộn phim của chúng ta có nguồn gốc từ đâu, cũng không biết ai là đạo diễn. Cho đến lúc này, điều đó vẫn hoàn toàn bí ẩn.
Sharko đứng dậy, cầm lấy cặp hồ sơ có buộc dây chun và chiếc túi da.
- Trong trường hợp đó, chúng ta đành hy vọng rằng bà Sagnol vẫn còn đủ minh mẫn.