Chương 35
Ra khỏi taxi, họ chạy nước rút về phía nhà ga. Giao thông vẫn kinh khủng trong thời tiết nóng bức khó chịu. Lucie chạy trước, Sharko bám theo, bước chân nặng nề hơn, nhưng dù sao anh cũng vẫn đuổi kịp cô. Không có kẻ sát nhân nào cần chất vấn, họ cũng không phải truy đuổi ai hay tháo ngòi nổ một quả bom, mà chỉ cần bắt kịp chuyến tàu TGV lúc 19h32.
Hai người lên tàu lúc 19h31. Mười giây sau, trưởng ga huýt còi. Không khí điều hòa thổi vào các toa tàu cuối cùng cũng mang lại chút khí ô xy cho hai viên cảnh sát. Vừa thở hổn hển, họ vừa lập tức tiến về phía toa nhà hàng, mỗi người gọi một ly đồ uống thật mát và dùng khăn giấy lau mồ hôi trán. Sharko vừa nói vừa thở.
- Một tuần… đi cùng cô, Henebelle ạ, và tôi… ngót mất năm cân.
Lucie uống ừng ực hết ly nước cam. Cuối cùng cô cũng dành thời gian để thở, đưa một bàn tay lên phần gáy đẫm mồ hôi.
- Nhất là… nếu anh đến chạy cùng tôi… ở thành cổ Lille. Mười ki lô mét, thứ Ba và thứ Sáu hằng tuần.
- Trước đây, tôi cũng chạy bộ. Và tôi đảm bảo với cô rằng… tôi sẽ bỏ xa cô đấy.
- Tối nay, anh chạy cũng đâu có tệ lắm.
Nhịp tim họ đã bình thường trở lại. Sharko đặt mạnh lon Coca rỗng xuống mặt quầy bar.
- Chúng ta về chỗ đi.
Họ ngồi vào chỗ của mình. Vài phút sau, Lucie tóm tắt ngắn gọn mọi chuyện, hai mắt nhìn dán vào những gì cô vừa ghi chép được. Trong đầu cô, biển và mặt trời Marseille đã xa rồi.
- Vậy là có một thuật ngữ đã trở lại: hội chứng E. Anh tuyệt đối không biết nó là gì sao?
- Không.
- Dù sao đi nữa, từ giờ trở đi chúng ta đã có được một danh tính, và không phải loại tầm thường: Jacques Lacombe.
- Một bác sĩ, một nhà làm phim… Khoa học, nghệ thuật…
- Đôi mắt, bộ não… Cuộn phim, hội chứng E.
Sharko xoa cằm hồi lâu, trầm ngâm.
- Chúng ta phải liên hệ với Cơ quan An ninh của Québec. Chúng ta phải tìm hiểu xem gã Jacques Lacombe này là ai, ông ta đến Mỹ và Montréal làm gì. Chúng ta phải lần ngược tới tận những đứa trẻ đó. Chúng nắm giữ chìa khóa, và chắc hẳn là chúng phải còn sống, đúng không? Chắc chắn phải có các dấu vết, đâu đó. Những người có thể kể lại mọi chuyện. Tìm hiểu, tìm hiểu, tìm hiểu…
Những lời lẽ đó giống như một cảnh báo u ám phát ra từ đáy họng anh. Anh đưa ngón tay gãi lên chiếc ghế trước mặt. Rồi bỏ dở hành động đó khi nhận thấy Lucie đang nhìn anh với vẻ lạ lùng.
- Có vẻ anh đã thực sự quay trở lại với việc điều tra thực địa rồi, cô nói.
Sharko nghiến chặt hai hàm răng, rồi quay đầu nhìn về phía giữa lối đi. Lucie cảm thấy anh không muốn quay ngược về với quá khứ đời mình, nên cô im lặng và nghĩ đến vụ án của họ. Giọng nói khàn khàn của Judith Sagnol không ngừng vang lên trong đầu cô. Jacques Lacombe sản xuất bộ phim đó để nuôi dưỡng những tâm địa xấu xa, bà già đã thổ lộ như thế. Một cách để tay đạo diễn đó thể hiện sự điên cuồng trong ông ta, và lưu giữ nó mãi mãi. Lacombe từng là một con quái vật như thế nào? Ông ta đã trở thành con vật gì, trong rừng rậm Colombia? Ông ta đã lôi kéo kẻ nào theo mình, để đến tận hôm nay, người ta vẫn giết người để lấy lại “tác phẩm” của ông ta? Ông ta có thực sự giết chết và cắt đầu những người dân trong rừng Amazon, theo yêu cầu bộ phim của ông ta không? Ông ta đã đi đến giới hạn nào của sự khủng khiếp và điên cuồng?
Khung cảnh lướt đi, sau cảnh núi non khi đoàn tàu TGV bỏ lại những dãy núi ngang thuộc vùng Alpes, là cảnh đơn điệu khi đến gần Lyon. Lucie ngủ gà gật, tâm trí cô bị cuốn theo nhịp đu đưa chậm rãi của khối thép khổng lồ đang xuyên qua vùng nông thôn. Rất nhiều lần, trong những khoảnh khắc chợt tỉnh, cô bắt gặp Sharko đang nhìn chằm chằm vào những chiếc ghế trống, ở hàng bên kia, và thì thầm những điều gì đó cô không hiểu. Anh đổ mồ hôi một cách bất thường. Anh đứng dậy ít nhất năm đến sáu lần trong suốt hành trình, đi về hướng khu vệ sinh hoặc toa nhà hàng, để rồi chỉ chừng mười phút sau lại xuất hiện, đôi khi giận dữ, đôi khi đã nguôi ngoai, vừa đi vừa lau trán và gáy bằng một chiếc khăn giấy. Lúc nào Lucie cũng giả vờ đang ngủ.
Tàu đến ga Lyon* lúc 23h03. Đêm đã buông, những khuôn mặt căng ra vì mệt mỏi, một luồng không khí dính dớp len lỏi vào tòa nhà, thấm đẫm những mùi hôi của thành phố. Chuyến tàu đầu tiên đi Lille sẽ khởi hành vào ngày mai, lúc 6h58. Tám giờ đồng hồ dài dằng dặc, khi ta chẳng có việc gì để làm, cũng chẳng biết đi đâu. Lucie suy nghĩ mông lung. Không có chuyện cô lang thang trong đêm ở Paris. Mặt khác, cô lại thấy ngại phải vào một khách sạn nào đó, với chiếc ba lô nhỏ xíu nực cười, không hề có quần áo để thay. Tuy nhiên, một khách sạn hai sao nào đó chính là giải pháp tốt nhất. Cô quay sang phía Sharko để chào anh, nhưng anh không còn ở bên cạnh cô nữa. Anh đã dừng lại, chừng chục mét phía sau cô, và hai bàn tay xòe rộng trước mặt, khuôn mặt nhăn nhó nghiêng về phía mặt đất, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Lucie, khiến cô có cảm giác mình là chủ đề của một cuộc trò chuyện sôi nổi. Cuối cùng anh cũng mỉm cười, đập ngón tay vào không khí như thể đang đập tay với một người nào đó. Lucie lại gần anh.
Một ga tàu ở Paris, đi xuống miền Nam (hướng Lyon) chứ không phải ga ở Lyon (Caruri).
- Nhưng anh đang làm gì thế?
Sharko thọc hai tay vào túi.
- Tôi đang đàm phán… (Mắt anh sáng lên.) Nghe này, cô chẳng có nơi nào để đi cả. Tôi sẽ cho cô ở nhờ đêm nay, tôi có một cái xô pha rộng, chắc chắn tiện nghi hơn một chiếc giường Ai Cập.
- Tôi không biết giường Ai Cập thế nào, và nhất là tôi không muốn…
- Cô không làm phiền tôi đâu. Bây giờ thì chỉ việc nhận lời hay không nhận lời thôi.
- Nếu thế thì tôi nhận lời.
- Tốt rồi. Và bây giờ, chúng ta phải cố mà bắt tàu RER, trước khi quá muộn.
Và anh bắt đầu bước về phía đường hầm. Trước khi đi theo anh, Lucie quay nhìn lần cuối vào chỗ anh vừa đứng một mình, vài giây trước. Nhận thấy cử chỉ của cô, Sharko bỏ hai tay ra khỏi túi, mỉm cười giơ điện thoại di động về phía cô.
- Sao thế? Dù sao cô cũng không nghĩ là tôi vừa nói chuyện một mình đấy chứ?