Chương 36
Sau cú điện thoại ở nhà ga, Lucie chuẩn bị tinh thần bắt gặp vợ của viên thanh tra khi họ bước vào căn hộ. Trong suốt chuyến đi trên tàu RER, cô đã cố gắng hình dung kiểu phụ nữ có thể gắn bó với một người đàn ông như Sharko. Liệu người đó có dáng dấp và tính cách của một người thuần hóa thú dữ khi đối diện một con sư tử, hay ngược lại, là một phụ nữ ngoan ngoãn, dịu dàng, tối nào cũng sẵn sàng chường mặt đón nhận nỗi căng thẳng mà giới cảnh sát tích tụ suốt ngày làm việc dài đằng đẵng?
Tuy nhiên, sau khi viên thanh tra mở cửa, Lucie hiểu rằng chẳng có ai tiếp đón họ cả. Không một mống người sống nào. Sharko cởi giày trước khi bước vào. Lucie định làm giống anh.
- Không, không, cô cứ đi giày vào. Chỉ là một thói quen thôi. Tôi có rất nhiều thói quen không thể bỏ được, và chúng khiến cuộc sống của tôi trở nên phiền toái kinh khủng. Nhưng biết làm sao được, chuyện là thế đấy.
Anh đóng cửa và vặn tất cả các ổ khóa. Chỉ bằng một cái liếc mắt, Lucie nhận thấy đây không hẳn là căn hộ của một người đàn ông đơn độc: rất nhiều nét chấm phá mang tính nữ, những chậu cây tươi tốt gần như khắp nơi, một đôi giày cao gót kiểu khá cũ, trong một góc. Nhưng chỉ có một bộ đồ ăn trên chiếc bàn trong phòng khách, đã được dọn sẵn cho một bữa ăn đơn độc đối diện với bức tường. Cô liền nghĩ đến bộ phim của Luc Besson, Léon . Đâu đó, Sharko toát ra cùng một nỗi buồn với nhân vật giết người thuê, nhưng có cả nét dễ mến khó hiểu khiến ta những muốn tìm hiểu sâu hơn về con người anh.
Những bức ảnh chụp một phụ nữ đẹp, những bức ảnh ố vàng trong những cái khung, khẳng định với cô rằng chắc hẳn viên cảnh sát này góa vợ. Có người đàn ông nào đã ly hôn lại vẫn còn đeo nhẫn cưới cơ chứ? Xa hơn một chút, trên bức tường, có treo những bức ảnh khác. Hàng chục hình chữ nhật bằng giấy láng đè lên nhau thành một mớ lộn xộn, chụp một bé gái rất ngây thơ chừng năm đến sáu tuổi. Trong một số góc chụp, họ có ba người: Sharko, người phụ nữ, đứa bé gái. Người mẹ mỉm cười, nhưng Lucie không biết giải thích thế nào, cô nhận thấy sự trống vắng trong ánh mắt đầy nữ tính kia. Trên khắp các bức ảnh, Sharko luôn ôm siết hai người còn lại, mạnh đến nỗi má họ áp sát vào nhau. Lucie chợt cảm thấy rùng mình, như thể cô đột ngột đoán ra: đã có chuyện gì đó xảy ra với gia đình Sharko. Một thảm kịch kinh hoàng, không thể gọi tên.
- Mời cô ngồi, viên thanh tra nói. Tôi khát muốn chết rồi… Một ly bia lạnh, cô thấy được không?
Anh nói vọng từ trong bếp ra. Hơi bối rối, Lucie để chiếc ba lô xuống thảm rồi đi vào trong phòng. Một phòng khách rộng, gần như trống trải. Cô nhìn thấy hũ xốt cocktail và gói mứt hạt dẻ đặt trên một chiếc bàn thấp, và trong một góc là chiếc máy vi tính.
- Với tôi, bất cứ thứ gì mát đều tốt cả, cảm ơn anh… Mà này, anh có Internet không? Tôi muốn thử tìm kiếm về Jacques Lacombe và hội chứng E.
Sharko trở ra, mang theo hai lon bia và đưa cho cô một lon. Anh đặt lon của mình trên chiếc bàn thấp, rồi đưa ánh mắt khác lạ nhìn sang phòng bên.
- Xin thứ lỗi.
Anh biến mất trong sảnh. Mười giây sau, Lucie nghe thấy những tiếng rít, rồi những tiếng va đập, giống hệt âm thanh cô vừa nghe trên tàu TGV trong suốt ba giờ rưỡi đồng hồ. Một đoàn tàu nhỏ xíu, cô có thể cá là như thế… Sharko xuất hiện trở lại và ngồi vào một chiếc ghế bành, Lucie cũng làm theo. Anh uống một mạch hết nửa lon bia của mình, vẻ thản nhiên.
- Đã quá nửa đêm rồi. Cấp trên của tôi đã giao vụ hội chứng E cho một người nào đó. Việc tìm kiếm, cô để mai hãy làm.
- Tại sao lại để mất thời gian như thế?
- Cô không để mất thời gian. Ngược lại, cô đang tiết kiệm thời gian đấy. Để ngủ, để nghĩ đến những người thân thiết của mình và tự nhủ rằng cuộc đời vẫn tồn tại bên ngoài công việc. Chuyện đó có vẻ đơn giản, đúng không? Nhưng khi cô nhận ra điều đó, cô sẽ chỉ còn lại trong tay những bức ảnh cũ.
Lucie im lặng một lát.
- Tôi cũng chụp rất nhiều ảnh, để giữ lại các dấu vết của thời gian… Ta quay lại chuyện về các hình ảnh, thêm lần nữa và luôn là thế. Hình ảnh, nó giống như một phương thức truyền tải các cảm xúc, xâm nhập chốn riêng tư của mỗi người. (Cô hất cằm về phía mớ ảnh dán lộn xộn.) Bây giờ, tôi đã hiểu hơn về anh. Tôi nghĩ tôi biết tại sao anh lại như thế này.
Sharko uống cho hết lon bia. Anh những muốn buông thả bản thân, để mặc mình trôi giạt và quên lãng sự khắc nghiệt của những ngày vừa qua. Khuôn mặt cháy đen của Atef Abd el-Aal, những khu ổ chuột ở Cairo, những vết sẹo đáng sợ hình con mắt trên làn da nhăn nheo của Judith Sagnol… Quá đỗi, quá đỗi tăm tối.
- “Như thế này” là thế nào?
- Lạnh lùng, xa cách khi mới tiếp xúc. Kiểu người mà ta luôn tự nhủ là tốt hơn hết nên tránh xa. Chỉ sau khi lục lọi đôi chút, ta mới nhận ra rằng đằng sau cái mai rùa kia còn có một trái tim.
Sharko siết chặt nắm tay quanh chiếc lon rỗng.
- Thế còn những bức ảnh này, chúng kể gì với cô?
- Rất nhiều điều.
- Chẳng hạn là gì?
- Anh có chắc chắn là mình muốn nghe không?
- Cho tôi thấy cô đáng giá thế nào đi, trung úy Henebelle…
Lucie nhìn anh, chấp nhận lời thách thức. Cô giơ chiếc lon ra trước mặt và hướng cánh tay về phía cửa ra vào.
- Trước hết, phải quan tâm đến vị trí của chúng. Chúng được treo công khai trong phòng khách của anh, hướng ra phía cửa. Tại sao không phải trong phòng ngủ, hoặc một nơi nào riêng tư hơn?
Cô hất cằm về phía một chiếc thùng rác trong bếp, từ đó nhô lên hai chiếc hộp các tông và những mẩu pizza thừa.
- Khi một người giao hàng hoặc một người lạ bấm chuông, anh sẽ mở hé cửa, trên tay anh cầm chính xác số tiền cần trả. Anh không bao giờ để người đó vượt qua ranh giới ngưỡng cửa, không có bất kỳ tấm thảm nào để lau chân, cả bên trong lẫn bên ngoài. Những bức ảnh được treo thẳng ngay trước mặt, anh ta có thể nhìn thấy chúng mà không nhìn thấy những thứ còn lại. Anh, gia đình anh, ấn tượng về hạnh phúc và sự bình thường. Anh cũng khởi động đoàn tàu mô hình, một cách để anh ta có cảm giác một đứa trẻ đang chơi trong phòng, đúng không?
Sharko nheo mắt.
- Tôi thấy cô thú vị đấy. Nói tiếp đi…
- Quá khứ của anh, anh không muốn nói đến nó ở bên ngoài căn hộ của mình. Nhưng khi chúng ta ở đây, trên chiếc ghế bành này, những bức ảnh kia kêu hét lên rằng đã xảy ra chuyện gì đó bi thảm với gia đình anh. Không hề có bức ảnh nào mới chụp của cả vợ anh lẫn con anh. Trên những bức ảnh mới nhất anh trẻ hơn vài tuổi, và nét mặt rạng rỡ hơn rất nhiều. Hồi đó, con gái anh chừng năm hoặc sáu tuổi. Đó là tuổi của sự bấp bênh, của lần đầu đổ vỡ. Trường học lớn, căng tin, các bé gái đi học buổi sáng và ta chỉ gặp lại vào buổi tối. Thế nên ta tìm cách bù đắp, ta chụp ảnh, rất nhiều, để kìm hãm việc chúng rời đi, ta muốn giữ chúng ở nhà và che đậy sự vắng mặt của chúng bằng những mánh khóe. Nhưng anh… Không còn bất cứ ký ức nào, như thể… cuộc sống đột ngột chấm dứt. Cuộc sống của họ, rồi đến cuộc sống của anh. Chính vì lý do đó mà anh rời bỏ điều tra hiện trường, quay về làm việc trong văn phòng. Hiện trường đã tước đoạt mất gia đình của anh.
Lúc này, có vẻ như Sharko đang để tâm trí tận đâu đâu. Đôi mắt anh nhìn xoáy xuống đất, thân người cúi về phía trước, hai bàn tay buông thõng giữa hai đùi.
- Nói tiếp đi, Henebelle. Nói nữa đi. Nói đi, nói hết đi.
- Tôi nghĩ đến một vụ án đã xoay theo hướng tồi tệ, và đã dính líu đến gia đình anh, đã khiến họ phải đối mặt với một thứ, dù anh luôn tìm cách bảo vệ họ khỏi thứ đó… Là thứ gì? Một vụ án chồng chéo lên cuộc đời riêng của anh chăng? Một kẻ tình nghi đã gây hại cho họ?
Một khoảng im lặng. Đau đớn, tổn thương. Sharko khuyến khích Lucie nói tiếp.
- Qua những bức ảnh này, anh trưng bày nội tâm của mình ra bên ngoài. Ở đây, trong căn hộ của mình, anh đã có thể cởi mở, có thể là người đàn ông trước kia, người cha, người chồng, nhưng ngay khi anh bước qua ngưỡng cửa, ngay thời khắc anh đóng cánh cửa này lại sau lưng, anh cũng tự khóa kín chính mình. Hai ổ khóa trên cánh cửa… Chẳng phải đó là một cách khác để tự bảo vệ chính mình thêm một lần nữa sao? Tôi tin rằng rất hiếm khi có người vào đây, thanh tra ạ, và những người ngủ lại ở đây lại càng hiếm hoi hơn. Lúc trước, lẽ ra anh có thể bẻ ghi cho tôi đi về phía một khách sạn rồi đột ngột bỏ rơi tôi, như anh đã làm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tại ga Bắc. Chính vì thế, tôi mới phải đặt câu hỏi: tôi đang làm cái quái gì ở đây?
Sharko ngước ánh mắt u ám lên. Anh đứng dậy, tự rót cho mình một ly whisky rồi quay trở lại chỗ ngồi.
- Trái ngược với những gì cô tưởng, tôi có thể nói về quá khứ của mình. Sở dĩ tôi không bao giờ nói đến nó, là bởi vì không có ai lắng nghe tôi.
- Có tôi đây…
Anh mỉm cười với chiếc cốc trên tay.
- Cô ư, cô nàng cảnh sát bé nhỏ miền Bắc mà tôi vừa quen được vài ngày ư?
- Người ta còn kể chuyện đời mình với một bác sĩ tâm lý mà người ta ít quen biết hơn thế cơ.
Sharko nhíu mày, rồi đứng dậy cất gọn chai whisky. Chủ yếu là anh tranh thủ nhìn xem có lọ thuốc nào nằm lăn lóc đâu đó không. Làm sao cô đoán được vụ bác sĩ tâm lý? Anh lại ngồi xuống, cố gắng giữ vẻ thản nhiên.
- Nói cho cùng, tại sao tôi lại không kể cho cô nghe nhỉ? Cô có vẻ cần nghe chuyện đó.
- Đó là những gì phiếu thông tin của tôi ở DAPN nói với anh sao?
Cô đưa ánh mắt thách thức Sharko. Viên thanh tra chấp nhận cuộc chiến.
- Tự thân những bức ảnh đã nói cho cô biết về chúng. Cách đây năm năm, tôi cùng Suzanne và Éloïse, chúng tôi đang ngồi trong xe, đi dọc một quốc lộ… Và một trong các bánh xe bị nổ ở một đoạn đường vòng.
Anh nhìn chòng chọc xuống sàn nhà hồi lâu, tay lắc lư chiếc cốc cho rượu xoay tròn bên trong.
- Tôi có thể cho cô biết ngày, giờ chính xác, và kể cho cô nghe ngày hôm ấy bầu trời trông như thế nào. Mọi thứ đã khắc sâu vào trong này, suốt những ngày còn lại của cuộc đời tôi… Ba chúng tôi đang trên đường trở về nhà sau một kỳ nghỉ cuối tuần ngắn ngủi ở miền Bắc, đã lâu rồi chúng tôi mới sổ lồng như thế, xa khỏi cái thành phố chết tiệt này. Nhưng ngay sau khi xe nổ lốp, tôi đã mất tập trung mất một lát. Tôi đã quên khóa cửa xe. Thế là, trong lúc tôi cúi xuống xem xét cái bánh xe, vợ tôi chạy như điên qua chỗ đường vòng, cùng với con gái tôi. Một chiếc xe lao đến…
Anh quặp những ngón tay lại.
- Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng phanh rít lên. Lần nữa, lần nữa… Chỉ có tiếng đoàn tàu chạy trên đường ray mới xoa dịu được âm thanh đó. Tiếng va đập không ngừng mà ngay lúc này cô cũng đang nghe thấy, cũng là thứ tiếng đồng hành với tôi ngày cũng như đêm…
Một ngụm whisky đắng nghét. Lucie co người lại như một cô bé con, trong những thời khắc như thế này, ta chẳng thể có bất cứ phản ứng nào khác được. Người đàn ông bên cạnh cô còn vỡ nát hơn mức cô vẫn tưởng. Sharko nói tiếp:
- Cô đã điều tra một vụ bắt cóc trẻ em. Cô đã truy đuổi một gã tâm thần mang trong mình biểu hiện thuần túy nhất của sự biến thái. Tôi đã từng giống như cô, Henebelle ạ. Vợ tôi, chính vợ của tôi, đã từng bị bắt cóc bởi cùng một loại sát nhân như thế, sáu tháng trước khi sinh hạ Éloïse. Tôi đã săn đuổi hắn cả ngày lẫn đêm, không còn bất cứ thứ gì tồn tại xung quanh nữa. Trong vụ điều tra đó, tôi đã đánh mất bạn bè, tôi đã chứng kiến những người thân thiết biến mất trước mắt mình, bị cuốn theo cơn điên rồ của chỉ một tên tội phạm.
Anh hất cằm về phía bức tường căn hộ.
- Hàng xóm của tôi, một bà già người Guyane, đã bị chết vì tôi. Khi tôi tìm thấy Suzanne, bị trói trên một chiếc bàn, tôi gần như không nhận ra cô ấy nữa. Cô ấy đã phải chịu đựng những điều mà ngay cả cô, cô cũng không thể nào hình dung nổi. Những điều mà… không bao giờ một con người đáng phải chịu đựng.
Lucie cảm thấy anh đang bối rối, sẵn sàng sụp đổ bất cứ lúc nào. Nhưng anh vẫn trụ được. Anh được cấu tạo từ một loại tế bào hoàn toàn khác, một chất liệu mà không loại đạn nào có thể xuyên thủng.
- Cô ấy không bao giờ còn như trước nữa, và việc con chúng tôi ra đời cũng không thay đổi được gì. Hầu hết thời gian, ánh mắt cô ấy trống rỗng, mặc dù đôi khi, giữa hai cữ uống thuốc, một tia sáng lấp lánh trở lại.
Im lặng nặng nề. Lucie không thể nào hình dung nổi nỗi đau đớn nội tâm của người đàn ông này. Nỗi cô đơn, vết đứt gãy há hoác trong tâm hồn anh, vết trầy xước của một thảm kịch vẫn thường xuyên nhỏ máu. Có lẽ là lần đầu tiên sau từng ấy năm, Lucie tự nhủ anh không còn muốn cảm thấy cô độc, dù chỉ trong một đêm. Và bất chấp sự đen tối của thế giới đang bao bọc anh, cô vui mừng được chia sẻ khoảnh khắc này cùng Sharko.
Sharko uống ực một mạch hết ly rượu rồi đứng dậy.
- Tôi là bức biếm họa biết đi của tất cả những gì tồi tệ nhất mà một cảnh sát có thể chịu đựng, con người tôi chất chứa nào thuốc, nào những dằn vặt, tôi đã giết người và đã bị tổn thương hết mức một con người có thể bị tổn thương, nhưng tôi vẫn đứng vững. Ở đây, trên hai chân tôi, trước mặt cô.
- Tôi… tôi không biết phải nói gì. Tôi rất lấy làm tiếc.
- Không cần phải như thế, có quá nhiều người lấy làm tiếc rồi.
Lucie uể oải mỉm cười.
- Tôi sẽ cố gắng ghi nhớ bài học này.
- Tốt đấy, còn bây giờ thì tôi nghĩ là đã đến lúc đi ngủ. Ngày mai, một ngày vất vả đang chờ chúng ta.
- Đã đến lúc đi ngủ, đúng thế…
Sharko đang định chuồn khỏi phòng, nhưng rồi lại quay về phía nữ đồng nghiệp.
- Tôi cần nhờ cô một chuyện, Henebelle ạ. Một sự giúp đỡ mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể nhờ ai khác, ngoại trừ một phụ nữ.
- Và sau đó, tôi sẽ có một câu hỏi cuối cùng… Tôi đang nghe anh nói đây.
- Sáng mai, đúng 7 giờ, cô có thể giúp tôi được nghe thấy tiếng nước chảy xuống từ vòi sen, trong phòng tắm không? Cô không bắt buộc phải tắm. Đúng ra là có, cô có thể tắm nếu cô muốn, nhưng điều tôi muốn nói là tôi chỉ cần nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi sen thôi.
Lucie ngần ngừ một lát trước khi hiểu ra. Ánh mắt cô hướng về phía một bức ảnh chụp Suzanne và cô gật đầu.
- Tôi sẽ làm việc đó.
Cuối cùng, Sharko cũng nở nụ cười.
- Đến lượt cô. Bây giờ thì hãy đặt câu hỏi của cô đi.
- Vừa rồi, ở nhà ga, anh đã gọi cho ai vậy? Anh đã “đàm phán”, cứ cho là thế, với ai, để tôi có thể ngủ lại nhà anh?
Sharko im lặng vài giây rồi mới trả lời:
- Máy vi tính ở đằng kia… Hãy dùng nó để tìm kiếm. Cô chỉ việc nhấn nút khởi động máy. Không có mật khẩu. Tôi phải đặt mật khẩu làm gì kia chứ?