Chương 38
Asnières-sur-Seine… Một thành phố sạch sẽ, một trung tâm dễ chịu, những cửa hàng nhỏ dễ mến. Xung quanh và ở phía trên, mọi thứ kém vui vẻ hơn nhiều. Bê tông thay thế cho thiên nhiên, những con chim lớn màu ngà cất cánh từ Roissy bay cắt ngang bầu trời, vô số những hàng rào màu xám lông chuột của các tòa chung cư che kín chân trời. Ngoại ô Paris, với toàn bộ nét rạng rỡ của nó. Và ở giữa, một dòng sông êm đềm chảy…
Sharko và Lucie xuống tàu ở bến Gabriel-Péri và nhanh chóng đi ngược lên phía Tây. Akim Abane, anh trai của một trong năm cái xác tìm thấy tại Gravenchon, không hề có tiền án tiền sự và đang làm công việc gác đêm tại một siêu thị lớn. Có vẻ đây là một anh chàng sạch sẽ, sống ở tầng bốn của một khối nhà tối tăm, không mấy dễ chịu. Dưới chân tòa tháp, Lucie nhận được vài tiếng huýt sáo không mấy ác ý của đám thanh niên đang lăn lê trên một thảm cỏ vuông vức.
Người đàn ông mở cửa cho họ có nét mặt cứng nhắc và mảnh mai của những người gốc Địa Trung Hải. Một khuôn mặt như tạc từ đá lửa, đặt trên một thân hình vạm vỡ, tráng kiện. Chắc chắn là tín đồ của thể hình và cử tạ. Sharko lên tiếng trước:
- Anh là Akim Abane?
- Anh là ai?
Sharko rất mừng vì mấy anh chàng trong đội cảnh sát hình sự còn chưa ghé qua đây. Anh thầm hả hê về sự nhanh chóng của bản thân và giơ thẻ cảnh sát ra. Abane đang mặc quần soóc và áo thun trắng, trên đó có dòng chữ Những sải chân xanh Fontenay .
- Tôi có vài câu muốn hỏi anh liên quan đến em trai anh, Mohamed.
Anh chàng người Ả rập không ra khỏi ngưỡng cửa.
- Nó lại gây chuyện gì nữa thế?
- Anh ta chết rồi.
Akim Abane thoáng phân vân, trước khi siết chặt hai nắm tay và đấm vào khung cửa.
- Như thế nào?
Sharko kể lại mọi chuyện thật vắn tắt, bỏ qua những chi tiết đáng sợ.
- Có vẻ là bị bắn chết. Chúng tôi đã tìm thấy xác anh ta bị chôn gần một khu công nghiệp, ở vùng Seine-Maritime. Bây giờ chúng tôi vào được chưa?
Abane lánh người sang một bên.
- Seine-Maritime… Nó làm trò quái quỷ gì ở đó?
Người đàn ông không khóc, nhưng tin này khiến anh ta chấn động, đến mức anh ta phải ngồi xuống xô pha. Hai viên cảnh sát tự động bước vào trong nhà.
- Mọi chuyện rồi sẽ phải kết thúc như thế, chẳng ngày này thì ngày khác… Kẻ nào đã gây ra chuyện ấy?
- Chúng tôi còn chưa biết. Anh có ý tưởng nào không?
- Tôi chẳng biết gì hết. Nó có bao nhiêu là kẻ thù. Ở đây, trong thành phố, hoặc ở nơi khác.
Lucie đưa mắt nhìn nhanh khắp lượt căn phòng. Màn hình phẳng, máy chơi điện tử, những đôi giày đế mềm vứt khắp nơi, một mớ trang thiết bị chất đống trong một căn hộ quá nhỏ. Cô nhìn thấy những bức ảnh trong một chiếc khung. Cô lại gần và nhíu mày.
- Hai người là anh em sinh đôi à?
- Không, Mohamed kém tôi một tuổi, và cao hơn tôi khoảng hai đến ba xăng ti mét. Nhưng chúng tôi giống nhau như hai giọt nước. Khi tôi nói chúng tôi giống nhau, thì chỉ là về hình thức. Còn lại, tôi chẳng có gì liên quan đến nó. Trong đầu Mohamed có điều gì đó không ổn.
- Anh gặp anh ta lần cuối cùng khi nào?
Akim Abane nhìn chòng chọc xuống đất, đôi mắt trống rỗng.
- Hai hoặc ba tháng sau khi nó ra tù, khoảng đầu năm mới. Mohamed đã đến đây và vừa khóc vừa nói rằng nó muốn thay đổi, muốn sửa chữa sai lầm. Tôi không bao giờ tin. Bởi vì không thể có chuyện đó được.
Năm mới… Như vậy, những bộ hài cốt đó xuất hiện cách nay chưa đầy bảy tháng. Sharko biết câu trả lời cho câu anh sắp hỏi, nhưng khiến người anh trai này nói ra thì vẫn tốt hơn:
- Tại sao?
- Tại vì những đứa như nó thì không thể dừng lại được. Người ta đã cho tôi xem những bức ảnh chụp cô gái bị nó đốt cháy vùng giữa hai đùi, đã lâu rồi. Hình ảnh ấy vẫn in hằn ở đây, trong đầu tôi. Không phải là con người nữa… (Anh ta thở dài.) Mohamed đã ở lại đây gần một tuần. Vâng, đúng thế… Có lẽ là vào giữa tháng Một, khi nó bỏ đi với vài món đồ trong túi.
Anh ta im lặng một lát.
- Tôi chưa từng tin rằng nó sẽ làm điều đó, dù chỉ một giây… Tôi đã không nhầm.
- Rằng anh ta sẽ làm gì?
Vừa thở dài, Akim Abane vừa đứng dậy, mở một ngăn kéo rồi lục lọi trong mớ giấy tờ. Anh ta đưa cho Sharko một tờ quảng cáo hơi nhàu nát.
Tim viên thanh tra nảy lên một nhịp.
Ngay lúc đó, mọi chuyện thoắt trở nên sáng tỏ.
Tờ quảng cáo đó ca ngợi công lao của Binh đoàn Lê dương Pháp.
Anh ngước mắt nhìn về phía Lucie, cô cũng ngạc nhiên không kém.
Akim quay trở về chỗ ngồi, hai bàn tay chắp lại, kẹp giữa đôi đùi lực sĩ.
- Một hôm, Mohamed tìm thấy thứ này trong một tạp chí, khi nó đang ở tù. Cứ nghe nó nói thì ta tưởng như đó là một thần khải. Nó muốn tham gia tổ chức đó. Đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ. Thay đổi danh tính, và bắt đầu lại tất cả từ con số không. Đâu có dễ như thế…
Anh ta cầm bức ảnh chụp anh ta cùng với em trai, ngắm nghía hồi lâu.
- Đồ khốn, tại sao mày lại chết hả?
Sharko cảm thấy trong lòng có chút phấn khởi. Binh đoàn Lê dương Pháp… Quá đỗi trùng khớp với những gì họ đã phát hiện được mấy ngày vừa qua. Lucie tiếp tục màn chất vấn.
- Anh có bất cứ bằng chứng nào về việc anh ta đã gia nhập Binh đoàn Lê dương không? Những bức thư, những cuộc điện thoại chẳng hạn? Anh ta có mua vé tàu đi… miền Nam không?
- Đến Aubagne? Sharko nói rõ thêm.
Người đàn ông Ả rập lắc đầu.
- Không, tôi nói với hai người rồi, nó không gia nhập được. Tôi hiểu rõ nó, nó không đủ khả năng làm việc đó. Nó quá bất ổn, và không chịu được quyền lực. Hai người có thấy nó hợp với nơi đó không? Một hôm, tôi đi làm về, và nó đã chuồn khỏi đây. Thậm chí nó còn không mang theo tờ quảng cáo. Không một lời chào tạm biệt, không gì hết… Tôi đã biết trước rằng sớm hay muộn gì thì cảnh sát cũng sẽ đến gõ cửa nhà tôi.
Viên thanh tra nghiến chặt hai hàm răng, mắt nhìn dán vào tờ quảng cáo được minh họa bằng một quân nhân đội mũ kê pi trắng, tạo dáng đầy tự hào, trưng ra toàn bộ các huân chương. Rõ ràng là bất chấp mọi chuyện, Mohamed Abane đã tham gia Binh đoàn Lê dương, nhưng còn thiếu bằng chứng xác thực. Mặc dù anh trai anh ta vẫn không tin.
- Anh có người nhà, người thân hay bạn bè nào mà em trai anh có thể đến tá túc hoặc nói chuyện khi rời khỏi đây không?
- Ngoại trừ mấy thằng khốn kiếp thì chẳng có ai cả…
Sharko tiếp tục suy nghĩ. Mặc dù mọi chuyện đang dần vào đúng chỗ, vẫn còn một điểm quan trọng không ăn khớp: tại sao lại cắt tay, nhổ răng và xóa bỏ những hình xăm của một gã mà người ta có thể nhận dạng chỉ bằng cách xét nghiệm ADN? Chắc chắn mọi người trong Binh đoàn Lê dương không phải không biết rằng Mohamed Abane có tiền án hình sự dày cộp. Chắc chắn họ đã xóa bỏ quá khứ của các tân binh, nhưng vẫn cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ điều đó trước khi tuyển mộ bất cứ người nào. Không nghi ngờ gì nữa, họ biết rằng anh chàng người Ả rập đó đã có hồ sơ lưu ở FNAEG, và biết rõ mức độ tội lỗi của anh ta.
Trừ phi…
Sharko ngước đôi mắt đen nhìn về phía bức ảnh chụp hai anh em.
- Một câu hỏi có lẽ anh sẽ thấy là kỳ quặc… Nhưng thẻ căn cước của anh không bị biến mất vào giai đoạn đó đấy chứ?
Akim nghiêng đầu.
- Quả có thế. Hẳn là tôi đã đánh mất nó ở chỗ làm hoặc trên phố. Làm sao anh đoán được chuyện ấy?
Sharko không trả lời. Lucie cũng có vẻ ngạc nhiên không kém anh chàng mê cử tạ. Sharko đã có toàn bộ câu trả lời, những niềm tin trong anh được củng cố. Anh giơ tay bắt tay Akim để tạm biệt, Lucie cũng làm theo anh.
- Các đồng nghiệp của tôi ở Rouen sẽ sớm ghé qua đây, họ sẽ hỏi han anh rất nhiều và sẽ ghi chép lại. Anh đừng lo, chuyện đó là bình thường thôi.
Ngay trước khi ra cửa, theo sau Lucie, anh quay lại phía Akim, anh ta vẫn không nhúc nhích khỏi xô pha.
- Nhân tiện… Em trai anh có một mẩu nhựa nhỏ xíu cấy dưới da, trên vùng cổ. Anh có biết là anh ta từng bị phẫu thuật không?
- Không, không.
- Cũng không từng nằm viện sao?
- Tôi không nghĩ thế. Thật ra, tôi không biết gì hết.
- Cảm ơn anh. Tôi hứa với anh là anh sẽ có được tất cả các câu trả lời. Những kẻ chịu trách nhiệm về vụ này sẽ phải trả giá, tôi sẽ đích thân lo chuyện đó.
Rồi anh nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại sau lưng.