Chương 39
Lucie và Sharko ngồi vào bên chiếc bàn bếp trong căn hộ ở L’Haÿ-les-Roses. Họ đã mua mấy thứ bánh ngọt trên đường về. Cô ngốn ngấu bánh sừng bò, còn anh chọn bánh mì nhân sô cô la và cẩn thận nhúng từng miếng bánh vào cốc cà phê. Lần đầu tiên kể từ nhiều ngày nay, những đám mây trắng muốt bồng bềnh như bầy cừu trên bầu trời bên ngoài ô cửa sổ. Viên thanh tra vừa ăn vừa nói:
- Mọi thứ đều trùng khớp. Những cái xác không thể nhận dạng đó chắc chắn là người nước ngoài đến Pháp nhờ một cách duy nhất là có phương tiện hỗ trợ. Thường là trường hợp ở Binh đoàn Lê dương.
- Cả cái cách thức rất chuyên nghiệp trong việc biến các xác chết thành vô danh rồi chôn giấu chúng nữa. Những lời miêu tả của Luc Szpilman, đôi giày cao cổ… Những quân nhân…
- Đấy là còn chưa kể kết quả xét nghiệm phân đốt mẫu lông ở ba người trong số các nạn nhân chứng tỏ rằng họ đã dừng sử dụng thuốc kích thích, trong vòng vài tuần trước khi chết. Điều đó trùng khớp hoàn toàn với những kẻ cắt đứt hẳn với quá khứ, những gã trai bị quản lý bằng một bàn tay sắt. Những binh sĩ lê dương đang trong thời kỳ huấn luyện. Đám lính mới.
Sharko đút thỏm miếng bánh mì nhỏ vào miệng. Anh có vẻ sung sức, gần như vui sướng.
- Chuyện chiếc thẻ căn cước biến mất là gì vậy? Lucie hỏi.
- Chỉ là logic thôi mà. Mohamed Abane rất trùng khớp với một kẻ có nhân cách rối loạn. Với một phả hệ như thế, anh ta không bao giờ có thể gia nhập Binh đoàn Lê dương. Đội ngũ tuyển quân ở Aubagne sẵn sàng bỏ qua tất cả các lỗi lầm, ngoại trừ những tội ác nghiêm trọng. Giết người, hiếp dâm, biến thái lệch lạc… Abane đã thay đổi danh tính của mình để gia nhập.
- Bằng cách đánh cắp thẻ căn cước của anh trai anh ta sao?
- Chính xác. Tất cả những gì cô cần để xin gia nhập Binh đoàn Lê dương là một thẻ căn cước còn giá trị. Chỉ có thế thôi. Nó là mối liên hệ duy nhất giữa quá khứ và tương lai của cô. Mohamed Abane đơn giản là đã tự giới thiệu bản thân bằng danh tính của anh trai. Hai người họ rất giống nhau, những người tuyển mộ không phát hiện ra bất cứ điều gì và cứ tưởng đang làm việc với một anh chàng không hề dính tiền án tiền sự.
Khuôn mặt Sharko rạng rỡ. Lucie đột nhiên nhận thấy anh thật tự tin, tràn đầy sức sống. Một người đàn ông đã tìm lại được khiếu điều tra trên thực địa. Anh uống nốt cốc cà phê, đắm chìm trong dòng suy nghĩ.
- Gần như tất cả đều logic…
- Gần như?
- Gần như, đúng thế. Tôi nghĩ đến năm anh chàng tân binh bị sát hại. Chẳng có gì tồi tệ hơn những bài kiểm tra chọn lọc, và nhất là mười tuần huấn luyện tiếp theo đó. Địa ngục trần gian. Người ta bắt cô chịu đựng đủ mọi thứ, về thể chất, về tinh thần, gần như khiến cô chỉ muốn tự nã cho mình một viên đạn. Thật dễ hình dung rằng một hoặc nhiều tân binh đã chống đối hoặc sợ chết khiếp. Nếu ngoại suy đôi chút, thậm chí ta còn có thể giả định rằng đã có một vụ lạm dụng quyền hành. Một huấn luyện viên, người không còn cách nào khác ngoài việc nổ súng, bởi vì người ta giao vũ khí thật cho những gã đó. Nhưng nếu thế thì tại sao lại phải lấy não bộ và nhãn cầu của họ trước khi chôn?
Anh lập luận nhanh đến nỗi Lucie phải suy nghĩ vài giây trước khi trả lời:
- Bởi vì người ta tìm cách che giấu điều gì đó còn nghiêm trọng hơn rất nhiều một vụ lạm dụng quyền lực chăng? Bởi vì, đằng sau tất cả những chuyện này, còn có cuộn phim quỷ quái cùng những đứa trẻ bị giam trong một căn phòng, những đứa trẻ đã ra tay sát hại những con vật đó?
- Và những cô gái trẻ bị sát hại dã man ở châu Phi nữa. Ai Cập, Pháp, Canada. Tất cả đều gắn kết với nhau mà không có biểu hiện bề ngoài nào. Vấn đề thực sự, đó là Binh đoàn Lê dương Pháp đã không đặt chân đến Ai Cập từ hơn năm mươi năm nay. Ngoại trừ sự giống nhau trong cách thức hành động, ngoại trừ hiện tượng điên loạn mà chúng ta đang nghi vấn, chúng ta không có bất cứ mối liên hệ nào giữa hai loạt tội ác này. Còn về cuộn phim, chúng ta vẫn đang tự hỏi nó có vai trò gì trong chuyện này.
Lucie đưa tay lên xoa mặt. Nỗi mệt mỏi căng thẳng càng lúc càng nặng nề. Sharko tiếp tục cao giọng trình bày những suy nghĩ của mình.
- Họ thực sự rất giỏi. Notre-Dame-de-Gravenchon… Chẳng có gì ở đó hết. Thậm chí một trại huấn luyện quân sự cũng không. Ta cần kiểm tra lại, nhưng tôi tin chắc là Binh đoàn Lê dương chưa bao giờ đặt chân đến đó. Cùng lắm thì chúng ta có thể sẽ tìm thấy các xác chết ở phía Aubagne, nhưng ở đó… Họ được bảo vệ một cách hoàn hảo.
- Chờ đã, chờ đã. Anh đang nói với tôi rằng chúng ta không có bất cứ vũ khí nào để tấn công Binh đoàn Lê dương một cách nghiêm túc sao?
- Đây là những cáo buộc nghiêm trọng, và cô biết mọi chuyện diễn ra thế nào rồi đấy. Ngay cả khi lập luận của chúng ta hợp lý, thì chúng ta vẫn cần những bằng chứng cụ thể. Nhân chứng, giấy tờ, dấu vết. Ấy thế nhưng, chúng ta chẳng có gì hết, ngoại trừ niềm tin. Cả cục của tôi lẫn Cục Cảnh sát Hình sự đều sẽ không tiến hành điều tra chỉ dựa vào những suy đoán thuần túy. Dù có lấy cắp thẻ căn cước hay không, quá khứ của Mohamed Abane vẫn chống lại chúng ta. Binh đoàn Lê dương sẽ phủ nhận toàn bộ việc họ đã tuyển dụng loại người như anh ta. Ở đó, không có tội ác vấy máu nào. Đấy là một nguyên tắc vàng.
Im lặng một lát. Lucie lau tay vào một chiếc khăn.
- Thế nếu một người nào đó, bất chấp tất cả, vẫn quyết tâm tiến hành tố tụng Binh đoàn Lê dương, thì sự việc sẽ ra sao?
Sharko thõng cánh tay xuống trước mặt, tỏ ý tuyệt vọng.
- Chúng ta sẽ trình bày các kết luận của mình với Bộ Quốc phòng. Trong trường hợp việc đó có tác dụng, mặc dù rất ít khả năng, chúng ta sẽ phải có được giấy triệu tập từ tòa án, cả đống giấy tờ để rốt cuộc có thể tra hỏi những gã được lựa chọn trong khuôn khổ một cuộc điều tra. Tất cả những chuyện đó đều rất mất thời gian và sẽ đến tai những quan chức cao cấp của Binh đoàn Lê dương, những người có thể sử dụng các biện pháp của riêng mình. Vẫn giả sử rằng mọi chuyện suôn sẻ, thì vẫn còn vấn đề bí mật quân sự. Không nghi ngờ gì nữa, chúng ta sẽ phải làm việc với cấp chỉ huy, một đại tá hoặc một vị tướng, chắc hẳn có thẩm quyền về giữ bí mật quân sự hoặc tệ hơn, bí mật quân sự tối cao. Tôi đã từng phải làm việc với kiểu người đó, cách đây vài năm. Chẳng thà nói chuyện với một cái neo chìm dưới đáy đại dương còn hơn. Binh đoàn Lê dương là thân thể, Binh đoàn Lê dương là trí tuệ. Cho dù một vài người trong số họ đã nhìn thấy nhiều chuyện, và giả sử là họ vẫn còn ở trên lãnh thổ nước Pháp, họ cũng sẽ không nói gì hết.
Lucie chậm rãi trượt ngón trỏ xung quanh cốc cà phê cô đang cầm.
- Thế nếu ta bỏ qua trình tự tố tụng?
Sharko lạnh lùng nhìn cô.
- Không có chuyện đó đâu.
- Đừng có nói với tôi rằng anh còn chưa nghĩ đến cách đó.
Sharko nhún vai.
- Cô còn quá trẻ để có thể đi trệch đường ray. Cô muốn nghe lời khuyên của một người bạn không? Đừng có chuốc rắc rối vào thân. Các con cô sẽ không tha thứ cho cô việc đó đâu.
- Đừng có thuyết giáo tôi nữa đi. Chúng ta sẽ không chần chừ. Chúng ta đến đó rồi yêu cầu nói chuyện với người chỉ huy về một kẻ tình nghi mà chúng ta đang tìm kiếm, chẳng hạn thế. Nếu ông ta muốn tiếp đón, chúng ta sẽ hướng ông ta đến vụ án của mình, một cách vô hại. Nếu thực sự có liên quan, có thể ông ta sẽ phản ứng.
- Phản ứng thế nào? Cô tin rằng ông ta sẽ lớn tiếng thừa nhận sự thật chắc?
- Không, nhưng có thể ông ta sẽ phản ứng một cách căng thẳng, sẽ gọi điện thoại đi các nơi. Chúng ta lần theo ông ta… Chúng ta cắm chốt trước nhà ông ta cùng với, tôi cũng không biết nữa… Những micro tầm xa chăng?
Sharko buột ra một tiếng cười khó chịu.
- Cô xem Nhiệm vụ bất khả thi quá nhiều rồi đấy. Nhà ông ta chắc chắn phải đầy ắp các máy dò cao tần. Những món đồ chơi nho nhỏ của quân đội, có thể phát hiện bất cứ máy phát sóng nào trong phạm vi bán kính mười mét. Chắc chắn là ông ta dùng điện thoại có kết nối đặc biệt và được mã hóa. Đa số những gã như thế là những kẻ cuồng ám thực sự, chính vì lý do đó mà họ được lựa chọn. Cô làm ơn quay về với thực tại đi.
- Nếu thế thì chúng ta đành bỏ qua và im miệng?
Sharko không trả lời, anh nhìn chăm chăm vào hai bàn tay đang xòe ra trên mặt bàn. Lucie nắm chặt chiếc khăn ăn giữa các ngón tay.
- Tôi thì tôi sẽ không im miệng. Nếu anh không theo vụ này, tôi sẽ đi một mình. Khi đã vô tình dây vào một chuyện không nên dính dáng, ta vẫn phải đi đến cùng.
Cô nhanh nhẹn biến vào trong phòng tắm. Sharko thở dài. Cô có thể làm việc đó, cô còn tệ hơn là một cái đầu bốc đồng. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh đứng dậy, đi ra hành lang, dừng lại trước cánh cửa mà cô đã khóa trái.
- Phải có thị thực hay thứ gì đó để đến Canada không? anh hỏi bằng giọng mạnh mẽ.
Nước từ vòi sen chảy thành dòng trên lớp men.
- Sao cơ?
- Chúng ta khai thác hướng điều tra ở Canada trước đã. Càng nghĩ, tôi càng tin rằng chúng ta có thể tìm lại được dấu vết của những đứa bé gái đó trong hồ sơ lưu trữ. Và nếu không có được gì, chúng ta sẽ tìm cách tấn công Binh đoàn Lê dương. Có cần thị thực không?
- Tôi có hộ chiếu, đôi khi như thế là đủ, và những lần khác thì không, theo những gì tôi xem được trên Internet đêm qua. Nhưng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta có lệnh ủy quyền điều tra quốc tế.
Sharko áp môi vào cánh cửa đóng kín. Ở phía bên kia, anh mơ hồ nhìn thấy Henebelle đang xoa xà phòng lên người. Anh không thể tự ngăn mình tưởng tượng ra cảnh cô đang khỏa thân, trong đó, cách anh vài mét. Và hình ảnh đó khiến bụng anh nóng lên.
- Được rồi… Chúng tôi có mối quan hệ tốt với phía Canada, họ đào tạo các chuyên gia phân tích hành vi giúp chúng tôi. Chúng tôi còn có tất cả những đầu mối liên hệ cần thiết ở đó. Tôi sẽ phụ trách toàn bộ chuyện này giúp cô, ở Cục Cảnh sát Phòng chống. Cô có biết là có những chuyến bay Lille - Montréal không?
- Có. Nhưng… Ối, tôi bị xà phòng vào mắt rồi… Chờ chút!
Sharko mỉm cười. Có tiếng rèm sột soạt trong phòng tắm.
Rồi giọng phụ nữ lại vang lên:
- Anh không đi với tôi sao?
- Không. Cô bắt chuyến tàu TGV sắp tới. Tôi chịu trách nhiệm thông báo lại cho cấp trên của cô, đừng lo chuyện đó. Chúng tôi sẽ đặt vé điện tử cho cô đi Québec.
- Thế còn anh?
- Tôi sẽ gặp Leclerc để lấy danh sách các tổ chức nhân đạo có mặt tại Cairo vào thời điểm xảy ra mấy vụ án mạng. Có thể kẻ sát nhân nằm trong số những danh sách họ tên dài dằng dặc đó.
Đột nhiên, cánh cửa mở ra. Lucie quấn người trong một chiếc khăn lớn, tóc và hai bên tai đầy bọt trắng. Cô tỏa ra mùi va ni và dầu dừa. Sharko khẽ lùi lại, anh thấy chuyện này thật kỳ quặc.
- Tại sao anh lại tìm cách tránh xa tôi? cô hỏi bằng giọng gay gắt.
Sharko nghiến chặt hai hàm răng. Anh đưa đầu ngón tay gạt lớp bọt dính trên hai thái dương Lucie rồi đột ngột quay người đi.
- Tại sao, hả thanh tra?
Anh đã biến mất ở đầu kia hành lang, không quay lại.